“Ai biết được đây có phải là âm mưu sớm đã thông đồng từ trước của người trên kẻ dưới ở nhà họ Hứa các người hay không, muốn mượn cơ hội này, tiếp cận Thần Vương, sau đó là tiếp cận Sơn Vương. Mặc dù Sơn Vương thông minh lanh lợi, nhưng nó đối với những người bên cạnh Triệu Khương Lan chưa từng có bất kì đề phòng gì.”
Bà ta nhìn gương mặt này của Hứa Mạn Nhi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trợn tròn hai mắt.
Không lẽ có người biết được sở thích của Mộ Dung Bắc Hải, biết được bí mật trước giờ chưa từng nói của hắn đối với Triệu Khương Lan. Nên mới dựa vào đó mà tìm một nữ nhân có phần giống với Triệu Khương Lan, ra sức tiếp cận Mộ Dung Bắc Hải.
Tuy nói là Mộ Dung Bắc Hải hầu hết mọi lúc đều rất minh mẫn sáng suốt, nhưng cũng có lúc không tránh khỏi bị nàng ấy mê hoặc.
Nếu không thì giải thích thế nào về những ngoại lệ mà hắn dành cho Hứa Mạn Nhi.
Viên hoàng hậu vẫn chưa hề quên, lúc trước người con gái duy nhất có thể khiến Mộ Dung Bắc Hải phá lệ, chỉnh có duy nhất một mình Triệu Khương Lan.
Càng nghĩ bà ấy càng cảm thấy đáng sợ.
Trong thuyết âm mưu của Viên hoàng hậu, tuyệt đối không phải cố ý nghĩ xấu nhất về Hứa Mạn Nhi.
Nhưng bây giờ sau khi trải qua chuyện của Lâm Linh Nhi, bà ấy mới phát hiện, lòng người vô hạn không cách nào lường được.
Nếu như Hứa Mạn Nhi ngay từ đầu đã quyết định có ý đồ xấu tiếp cận Mộ Dung Bắc Hải, đợi đến khi có được sự tin tưởng của hắn.
Liền đánh một vết thương chỉ mạng lên người hắn, như vậy đối với nàng ấy mà nói, thì những hi sinh của Mộ Dung Bắc Hải là gì cơ chứ.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, Viên hoàng hậu liền thấy lạnh cả sống lưng.
“Hứa Mạn Nhi, cái thứ như người ngày hôm nay, có xứng chút nào với một trong một vạn phần mà nó bỏ ra vì ngươi hay không, bổn cung thật sự rất hận, bổn cung ngay từ đầu đã không nên chiều chuộng nó, mà lơ là đồng ý cho người vào vương phủ. Nếu như Sơn Vương xảy ra bất trắc gì, bổn cung bắt người đền mạng.”
Nước mắt Hứa Mạn Nhi ứa ra, lúc này trong lòng nần ấy có những hối tiếc không thể nói thành lời.
Đến cả sự sợ hãi khi phải đối mặt với cơn tức giận của hoàng hậu, cũng bị sự hối tiếc làm cho lu mờ.
Tại sao nàng ấy lại có thể giữ Tử Trúc ở bên cạnh mình cơ chứ, cứ nghĩ dù người nhà họ Hứa có quá đáng thế nào đi nữa, cũng sẽ không gài tay trong sau khi nàng ấy trở thành trắc phi của Sơn Vương.
Bởi vậy mới mang nguy hiểm đến xung quanh Mộ Dung Bắc Hải.
Đó là độc bọ cạp đó, là loại độc lợi hại nhất trên thế gian này.
Sức khỏe của hắn vốn đã không tốt rồi, nếu lỡ như mà xảy ra chuyện gì, nàng ấy làm gì còn mặt mũi mà quay lại bên cạnh hắn.
Nghĩ đến điều này, Hứa Mạn Nhi khóc không thành tiếng.
Trời gần về khuya, nhìn màn đêm đang dần buông. Trong phủ Sơn Vương, mọi người vẫn đang lo lắng chờ đợi.
Đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua rồi, Mộ Dung Bắc Uyên cũng vào xem mấy lần.
Tuy rằng Tần Khâm đã kiệt sức, nhưng cũng đã giúp Mộ Dung Bắc Hải đẩy được một lượng lớn chất độc ra ngoài.
Nhưng trước khi tiếp cận Mộ Dung Bắc Hải, Tần Khâm cũng bị trúng độc, bây giờ cơ thể tổn hại, đang trong thời kỳ điều dưỡng.
Thấy bản thân đã tiêu tốn không ít nội lực, mà Mộ Dung Bắc Hải cũng không chịu được nếu cứ mãi ngâm mình trong nước ấm như này.
Tần Khâm đứng dậy bước ra ngoài trước, có mấy người khiêng Mộ Dung Bắc Hải trở về giường nghỉ ngơi.
Sau khi Triệu Khương Lan bắt mạch lại lần nữa, thở dài một tiếng: “Bây giờ thì không có nguy hiểm về tính mạng nữa, nhưng cụ thể là lúc nào có thể tỉnh lại, thì ta cũng không chắc, hy vọng tam ca cát nhân thiên tưởng, có thể sớm ngày tỉnh lại.
Nàng nghĩ đến Hứa Mạn Nhì, trong lòng cứ lo lắng không thôi.