“Chờ một lúc sẽ tốt thôi, sẽ không tiếp diễn quá lâu”
Triệu An Linh đành phải chậm rãi đỡ hắn lên.
Quả nhiên một lát sau, Mộ Dung Bäc Quý dần dần có thể nhìn thấy.
Từ trong bóng tối đi tới, hẳn gần như lại biến thành dáng vẻ bất cần trước đó, sắc mặt xa cách.
Triệu An Linh thực sự nhịn không được, vẫn muốn thương lượng với hắn một chút.
“Ta biết ngươi có thể lập tức khôi phục lại sự trong sạch cho.
Nghiêm Chính. Dù sao sớm muộn thì ngươi cũng phải để nữ nhân kia lộ diện, Nghiêm Chính cũng nhất định sẽ tẩy được oan ức, quan phục: nguyên chức. Lần này ngươi làm khó dễ hản, chẳng phải là thêm một kẻ địch ở trong triều sao, bây giờ ngươi cũng biết tình cảnh của mình gian nan, cho nên càng không nên gây thù hắn khắp nơi! Nếu ta là ngươi thì hiện tại lúc này sẽ nghĩ cách để thả hẳn, có lẽ Nghiêm Chính sẽ xem như không có gì xảy ra, sẽ không so đo với ngươi”
“Triệu An Linh, nhất định phải vì hẳn mà hết lần này đến lần khác chọc ta nổi giận sao?”
“Ta chẳng qua là cảm thấy ngươi đáng thương, lại cảm thấy ngươi đáng hận. Mọi người đều nói, người đáng thương chắc chắn có chỗ đáng hận, nay ta đã thấy rõ ràng”
‘Thấy Mộ Dung Bắc Quý thờ ơ, Triệu An Linh không cam lòng đành phải trở về phòng.
Mà lúc này, Triệu Khương Lan ở nhà suy nghĩ mấy ngày, lại bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nói không chừng có thể giúp đỡ cho Nghiêm Chính.
Nàng lập tức đi tìm Mộ Dung Bắc Uyên.
“Nếu thiếp nhớ không lầm, bên trong Đại Lý Tự không phải nuôi một đám chó săn có cái mũi vô cùng thính sao? Lúc ấy không tìm được Tiên Nữ, không phải chúng ta cũng đem đồ vật của Tiên Nữ đưa cho những chó săn kia ngửi, rất nhanh sau đó liền có tung tích của nó sao… như vậy lần này, có phải chúng ta cũng có thể dùng phương pháp giống vậy đem quần áo của nữ nhân mất tích kia cho chó săn ngửi, nói không chừng, bọn chúng sẽ có thể lùng sục ở khắp kinh thành, tìm ra nữ nhân kia”
Mộ Dung Bắc Uyên vốn dĩ không để ý đến điểm này, hiện tại nghe nàng nhắc lại thì trong mắt không khỏi sáng lên.
“Nàng nói cũng có lý, hơn nữa nàng biết được thú ngữ, nếu như: nàng nói rõ ràng với những con chó săn kia, bọn chúng nhất định sẽ đi điều tra hết sức, nói không chừng thật sự có thể tìm ra nữ nhân kia”
Hai người lập tức không chậm trễ, trực tiếp đi vào Đại Lý Tự.
Triệu Khương Lan đi vào hậu viện, đút đầy đồ ăn cho đám chó săn kia.
Sau đó lại đem đồ vật của nữ tử kia, đôi từng cái tới chóp mũi bọn chúng, để cho bọn chúng cẩn thận xác nhận.
Nàng sờ lên đầu chó săn nói: “Trước đó Nghiêm đại nhân đã nuôi các ngươi một đoạn thời gian rất dài, xét theo việc hẳn đã cho các ngươi ăn cho các ngươi uống, vậy nên các ngươi cần phải báo đáp hắn cho tốt nha. Lần này, Nghiêm đại nhân có thể mau chóng được thả ra hay không, phải xem các ngươi rồi”
Những chó săn này lập tức kêu gâu gâu lên, liều mạng ngoắt ngoắt cái đuôi, vô cùng nhiệt tình.
Triệu Khương Lan gật đầu, ra hiệu cho người thả tất cả chó săn ra, tiến hành lùng bắt toàn thành.
Bởi vì bọn hẳn hoài nghỉ là do Mộ Dung Bắc Quý gây nên, cho nên đặc biệt tiến hành kiểm tra kĩ càng vài chỗ có liên quan đến Mộ Dung Bắc Quý.
Triệu Khương Lan cố ý tiến cung một chuyến, tìm tới Triệu An Linh.
Bởi vì Triệu An Linh hiểu khá rõ về tình huống của Mộ Dung Bắc Quý, ở bên ngoài hắn có nhà riêng khác hay không, hoặc là nhà họ Liên có phủ đệ gì đó, Triệu An Linh đều biết rõ ràng rành mạch.
Nghe thấy Triệu Khương Lan có cái chủ ý này, Triệu An Linh cũng lên tinh thần.
Nàng ta nhanh chóng nói tất cả tình hình mà nàng ta biết được, để cho đám chó săn có phương hướng chính xác hơn.