Sơn Ca nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi là bà chủ, một chữ này lấy tên của người rất bình thường.” Nhóc Mập gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, đây là đề nghị của Sơn Ca.
Ngược lại tên của ngươi rất dễ nghe, lúc đầu bọn ta còn muốn dùng luôn cái tên ‘Khương Lan nhưng lại sợ quá lộ liễu, đi ngược với ý nghĩ ban đầu của ngươi.” Triệu Khương Lan biết bọn họ có lòng bèn chọn một tờ trong đó: “Ta thấy cái ‘Lan Tâm này dễ nhớ, ngụ ý cũng tốt, chi bằng dùng nó đi.” Đương nhiên là mọi người không có ý kiến.
Trong tất cả mọi người thì kỹ năng vẽ của Tiểu Dương là tốt nhất, không bao lâu hắn ta đã thiết kế ra mấy cái hình vẽ trên giấy để cho bọn họ chọn.
Kiếp trước Triệu Khương Lan cũng từng học về hội họa ở Vinh Dương, lựa ra một tấm mà nàng thích nhất trong đó.
Trên bức vẽ là một cái mặt quạt mở hướng xuống dưới, nàng cảm thấy đã rất tốt rồi nhưng có chút đơn điệu.
Nàng suy nghĩ một chút bèn vẽ thêm mấy vẫn nước giao thoa vắt ngang ở trên mặt quạt, lại dùng chữ nhỏ viết xuống hai chữ “Lan Tâm” ở phía trên hoa văn.
Tạo hình này cứ như vậy hoàn thành rồi.
“Kế tiếp sẽ phải chuẩn bị hàng rồi, chỗ của ta có phương pháp điều chế son phấn đầy đủ, có điều một số hương liệu trong đó cần phải thay đổi, đợi lát nữa ta sẽ viết ra.
Đây là phương pháp mà lúc trước nàng nghiên cứu ra từ “Chiêu Hoa” ở Vinh Dương, tuy nhiên đây là phương pháp điều chế của nàng ấy, không hoàn toàn giống với “Chiêu Hoa” mà vẫn có sự điều chỉnh.
Triệu Khương Lan giao nhiệm vụ này cho Nhóc Mập: “Ta biết người tinh thông về thuốc nổ, cũng có nghiên cứu đối với hương liệu nhan liệu, sau này chuyện phương pháp điều chế sẽ do người nắm giữ.
Không chỉ là chú ý đến chính bản thân chúng ta mà còn phải quan sát kỹ trình tự làm việc gia công phía dưới, mỗi một phân đoạn đều phải giám sát tốt.” Nàng lại quay mặt về phía Tiểu Dương: “Ngươi am hiểu vẽ trạm, thiết kế không phải chuyện nhỏ.
Định hướng thương hiệu của chúng ta chính là tinh xảo, cái này có nghĩa không phải tất cả mọi người đều mua được, vật dụng hiếm có thì sẽ đắt đỏ, có đôi khi càng quý ngược lại càng có người mua” Sơn Ca thì phải quản lý tất cả sổ sách trong cửa hàng, trí nhớ của hắn ta vô cùng tốt, gần như đã gặp qua thì không quên được, đặc biệt nổi bật trong số học.
Lúc biết việc này, Triệu Khương Lan vẫn âm thầm lấy làm kinh hãi.
Nếu như xuất thân nghèo khó, sợ là không có cơ hội đi học.
Nhìn từ tài học của Sơn Ca, bài binh bố trận, tinh thông toán học, thấy thế nào cũng đều là kẻ có xuất thân bất phàm.
Tại sao lại vào rừng làm cướp làm giặc thì không biết.
Bởi vậy thứ Dịch Chân phải làm là dễ dàng nhất, trong mấy người, võ thuật của hắn ta là tốt nhất.
Đã là buôn bán thì khó tránh khỏi đụng chạm với loại hoạnh học như công chúa Ninh Vân, hoặc là xảy ra tranh cãi khác.
Nhiệm vụ bảo vệ mọi việc chu toàn tất nhiên là phải giao cho hắn ta.
Bao gồm cả sự an toàn khi nàng làm việc sau này cũng phải dựa vào bọn họ âm thầm bảo vệ.
Triệu Khương Lan phân công rõ ràng rồi tiếp tục trò chuyện thoải mái, bỗng nhiên cảm thấy thể xác và tinh thần sung sướng.
Về phương diện khác nàng lại phát giác thái độ bọn họ đối đãi với việc làm ăn này rất tích cực, nhất là Dịch Chân, nàng vẫn chưa quên lúc mới bắt đầu, người này chẳng vui vẻ cho lắm.
Nhóc Mập nghe Triệu Khương Lan hỏi thì cười ha ha “Chúng ta cũng nghe Sơn Ca khuyên xong mới cảm thấy việc này rất có tiền đồ”
“Hả?” Nàng chợt thấy hứng thú, nhìn về phía Sơn Ca: “Ngươi khuyên thế nào mà làm bọn họ động lòng thế?” Vẻ mặt Sơn Ca bình thản: “Cũng không có gì, chỉ nhắc tới thủ đế quân ở Vinh Dương năm đó mà thôi.” Nụ cười của Triệu Khương Lan cứng đờ.
Thủ đế quân… Vậy mà Sơn Ca lại biết việc nàng và thái tử trẻ tuổi cùng nhau thiết lập thủ đế quân? “Thủ đế quân gì thế, ta chưa từng nghe qua, ngươi nói xem.” Triệu Khương Lan cố làm ra vẻ nghi hoặc, muốn nghe xem rốt cuộc hắn ta biết được bao nhiêu.
Nét mặt Sơn Ca không nhìn ra tầm tình, chỉ lẳng lặng nói: “Vinh Dương có một thương hiệu châu báu son phấn rất nổi tiếng là Chiêu Hoa’, không biết vương phi có từng nghe đến không?” Triệu Khương Lan siết ngón tay, cố giả bộ trấn định lắc đầu một cái.