Mộ Dung Bắc Uyên cúi mặt nắm chặt tay.
Hắn rõ ràng nắm chặt như vậy mà vẫn cảm thấy hụt hãng, như thể hắn đã mắt một thứ gì đó vô cùng quan trọng, thứ ấy cứ vậy mà dần dần rời xa khỏi vòng tay hắn.
Thế nhưng, hắn không làm cách nào cứu vãn, chỉ có thể nhìn người mình yêu cứ thế đi mất.
“Ý tốt của phụ hoàng, nhi thần đã hiểu. Tuy nhiên nhi thần tạm thời không có ý nghĩ tuyển thêm thê thiếp vào thời gian này. Nhi thần xin cáo lui”
Đợi Mộ Dung Bắc Uyên rời đi rồi, Chiêu Vũ đế đè giữa trán, trông vô cùng mệt mỏi.
Một lúc sau, hắn ta nhướng mày, nói với người hầu: “Ngươi mời công chúa Nhã Lan lên đây cho trẫm, trẫm có chuyện muốn nói với con bé”
Lúc Triệu Khương Lan tới, trong Ngự Thư phòng đã bày sẵn một bàn cờ.
Chiêu Vũ đế ngồi vào bàn, hắn ta ra hiệu cho Triệu Khương Lan ngồi ở phía đối diện.
“Nghe nói con chơi cờ rất giỏi, trãm lại chưa từng chơi cùng con, vậy chỉ bằng hôm nay ta chơi thử một phen”
Triệu Khương Lan không dám từ chối, đành cầm lên quân trắng.
Ngón tay của Chiêu Vũ đế nhẹ nhàng đặt lên quân cờ màu đen, hắn nói: “Vừa rồi, Mộ Dung Bắc Uyên đã ở đây, hai người bọn ta đã có một cuộc đàm thoại, con có biết hắn đã nói gì không?”
Triệu Khương Lan có một dự cảm không lành.
Nàng cúi đầu: “Con cũng không rõ, mong phụ hoàng chiếu cố”
“Uyên Nhi nói với trẫm rằng, trong lòng hắn luôn có con”
Ngón tay Triệu Khương Lan run lên, thiếu chút nữa nàng đánh rơi quân cờ.
Chiêu Vũ đế không nhìn nàng, chỉ mỉm cười: “Con cũng không phải là thấy chuyện này kỳ quái đấy chứ? Trãm đã cắt đứt mọi khả năng có thể xảy ra giữa con và hắn, nhưng kể cả đứng trong đám đông hắn vẫn có thể nhìn ra con. Ngay cả bên cạnh hắn đã có thê tử được trẫm tuyển chọn, con bé cũng không hề lọt vào mắt xanh của hắn”