Triệu Khương Lan khẽ nhướng mày: “Mộ Dung Bắc Quý là thái tử, ngươi làm ra loại chuyện này chắc chắn sẽ khiến hắn không vui. Nếu hẳn biết ngươi cố tình đến gây rối cho Thẩm Hi Nguyệt, thậm chí còn làm tổn thương, đe doạ nàng ta, nếu như hắn bỏ rơi ngươi, ngươi sẽ mất nhiều hơn được”
“Nói hươu nói vượn, làm sao Bắc Quý ca ca có thể..”
“Sao lại không thể?” Triệu Khương Lan cười nhạo.
“Lúc trước, khi nhà họ Liên gặp khó khăn, nhà họ Triệu không ra tay giúp đỡ, ngươi cho rằng Mộ Dung Bắc Quý là dạng người rộng lượng nào, sẽ không để trong lòng sao? Nếu ngươi không biết điều mà cứ gây hấn với hắn hết lần này tới lần khác, thì cứ chuẩn bị vào hàng ngũ bị thất sủng đi. Ngươi không được quên rằng, nhà họ Liên đang có lợi, tất cả những điều kiện mà Mộ Dung Bắc Quý đưa ra chắc chắn sẽ được hoàng thượng đồng ý. Nếu hắn quyết tâm muốn thay đổi vương phi vào lúc này… ngươi nào có cách để ngăn hắn lại”
Lần này, Triệu An Linh hoàn toàn im lặng, chỉ có thể hung tợn chờ nàng, tức giận bỏ đi.
Chờ Triệu An Linh đi rồi, sắc mặt của Triệu Khương Lan ngay lập tức trở nên nghiêm trọng.
Nàng truyền Chu Khiết vào và nói: “Nhắc nhở tất cả mọi người rằng không ai được tiết lộ cho Thẩm Hi Nguyệt rằng Mộ Dung Bắc Quý đã trở thành thái tử, cả tin tức Liên Tư Thành lại lên nắm quyền thuỷ Quân Đông Nam. Kẻ nào trái lệnh, nghiêm trị không tha”
Chu Khiết thận trọng vâng lời.
Trước đây Mộ Dung Bắc Uyên coi Mộ Dung Bắc Quý như một mối đe doạ, thành công khiến Thẩm Hi Nguyệt kiềm chế lại không ít.
Nhưng bây giờ, tình thế của nhà họ Liên đã như vậy, Thẩm Hi Nguyệt cũng không phải một kẻ ngốc.
Một khi biết rằng bất kể Mộ Dung Bắc Quý phạm phải việc gì cũng sẽ không bị Chiêu Vũ đế trách phạt.
Không chừng nàng ta sẽ lại tác oai tác quái một lần nữa.
Không sợ tác oai tác quái, chỉ sợ mất thế chủ động.
Đối với Triệu Khương Lan mà nói, không gì quan trọng bằng thân thể của Mộ Dung Bắc Uyên.
Kể từ khi Triệu An Linh bị Triệu Khương Lan chọc tức đến nỗi bỏ đi, trong kinh thành không xảy ra bất kỳ cơn sóng lớn nào.
Tuy nhiên, lại có một sóng gió lớn ở chỗ thuỷ Quân Đông Nam.
Liên Tư Thành ngay sau đó đã đưa Trần Hiếu Chính về khu vực đóng quân.
Lê Vương Mộ Dung Bắc Yến vốn đang ở doanh trại thảo.
luận với các phó tướng vi triển khai phòng thủ quân sự.
Bỗng nhiên binh lính của hắn đến bẩm báo: “Vương gia, Trần Hiếu Chính tướng quân đã trở về, còn… mang theo người của triều đình đến đây ban chiếu chỉ”
Trong lòng Mộ Dung Bắc Yến chấn động.
Rõ ràng hắn đã phái Trần Hiếu Chính ra ngoài khảo sát địa hình, mọi thứ đang tốt đẹp mà, tại sao lại mang ý chỉ của triều đình đến đây.
Chẳng nhẽ hắn ta tự mình gánh vác, đến kinh thành mà không nói một lời nào sao!
Mộ Dung Bắc Yến sắc mặt lạnh lùng: “Người của triều đình? Người ban chiếu chỉ là ai?”
Trong lòng hắn đã bí mật tính toán, trước đó Chiêu Vũ đế đã cử thuộc hạ lên phía Tây Bắc để ban bố chiếu chỉ cho Vũ Vương, Vũ Vương sẽ một đao mà chém chết người này.
Đã có phương pháp làm của Vũ Vương từ trước, lần đó hắn ta làm theo, càng không còn gì để biện minh.
Ai ngờ, đám binh linh ấp a ấp úng một hồi mới nói: “Người đến là… tướng quân Liên Tư Thành”
“Cái gì!” Lần này, Mộ Dung Bắc Yến hoàn toàn hoảng đến nỗi đứng bật dậy.
Hắn ngập ngừng nhìn mấy vị phó tướng: “Chư vị tướng quân, trước giờ mọi người đều dưới quyền của Liên tướng quân, bây giờ hoàng đế có lòng phái hắn đến đây, có dụng ý hết sức rõ ràng. Đại khái cho rằng Liên Tư Thành vẫn còn uy quyền ở thuỷ Quân Đông Nam, nên muốn hắn đoạt lấy binh quyền từ tay bổn vương. Không biết chư vị nghĩ thế nào?”
Mấy vị phó tướng liếc nhau một cái, cười nói: “Chúng thần đương nhiên đứng về phía vương gia. Ngài mới là chủ soái của chúng thần”
Nghe được lời cam đoan này, Mộ Dung Bắc Yến mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Bởi vì muốn áp chế tinh thần hăng hái của Liên Tư Thành, Mộ Dung Bắc Yến cố ý không ra ngoài gặp người, để hắn đợi ở bên ngoài.