Có một tiểu cung nữ đi vào bên trong đình nghỉ mát nói: “Công chúa, chiếc lục lặc bằng ngọc trên người La cô nương đã bị mất, lúc này đã phái nhiều người đi tìm, nhóm nô tỳ sợ rằng không đủ người, chẳng biết có thể mượn mấy vị tỷ tỷ của ngài để sang đó hỗ trợ tìm đồ được không.”
La cô nương theo lời nàng ta nói thì tất nhiên là chỉ La Kiều Oanh.
Triệu Khương Lan nhớ đến cái chuông bằng ngọc kia, hẳn là vào lúc mùa đông năm trước, Lê Vương vu oan La Kiều Oanh, rồi sau đó Chiêu Vũ đế bắt Mộ Dung Bắc Tô tặng cho nàng cái ấy.
Lúc ấy, hai người đã nháo ồn ào ra không ít chuyện dở khóc dở cười, sau đó chuông ngọc vẫn nằm trong tay La Kiều Oanh. Hiện giờ được xem như là vật đính ước giữa hai người.
Đêm nay Triệu Khương Lan cũng đã thấy nó trên người của La Kiều Oanh, nhất định là vật quan trọng đối với nàng. Nếu thật sự bị đánh mất thì chắc chắn nàng sẽ rất thương tâm.
“Các ngươi đi theo đi, bổn cung ngồi lại đây, không cần các người hầu hạ, thay La cô nương tìm đồ này quan trọng hơn” Bọn hạ nhân lập tức đi theo người cung nữ phía trước, Triệu Khương Lan dụi mắt, có chút hối hận vừa rồi khi uống rượu lại không biết tiết chế.
Nàng đang nghĩ mình nên quay về điện Phương Niên để nghỉ ngơi, trong bóng tối, một cung nữ đi tới, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Công chúa, Kì Quý Phi nương nương muốn nói chuyện với ngài vài câu, còn kêu nô tỳ thỉnh ngài đi theo nô tỳ đi qua bên bờ hồ kia” Kì Quý Phi?
Chảng lẽ có chuyện gì về Mộ Dung Bắc Uyên mà muốn nói cho nàng biết hay sao.
Triệu Khương Lan kìm nén sự mệt mỏi, sẽ không tốt nếu kêu nàng ấy chờ, lập tức đứng dậy nói: “Dãn đường đi” Đợi khi đến bên hồ rồi, Triệu Khương Lan nhìn chung quanh không có ai khác cả, cung nữ nhẹ giọng nói: “Nương nương rất nhanh sẽ đến đây, thỉnh ngài chờ một lát” Lúc này đầu óc của Triệu Khương Lan cũng không được tỉnh táo cho lắm, vẫn chưa kịp nhận thức được đang xảy ra chuyện gì. Ai ngờ cung nữ kia sau khi xác định xung quanh không có người, nheo mắt lại nhìn bóng dáng của Triệu Khương Lan. Nàng ta chạy vọt lên, dùng sức.
đẩy Triệu Khương Lan từ phía sau.
Triệu Khương Lan a lên một tiếng, nặng nề ngã vào hồ nước lạnh như băng. Nàng chưa bao giờ bơi lội qua trong nước, cho nên cũng không tính là biết bơi. Ngoài ra người đẩy nàng xuống hồ nước, sức lực giống như hận không thể dìm nàng ngạt thở cho đến chết ở dưới nước Vậy.
Triệu Khương Lan cực kì bối rối, mùi rượu ban đầu lúc này cũng đã tản hơn phân nửa. Nàng cố gắng sử dụng hết tất cả những khả năng vùng vẫy trong nước, muốn cao giọng hô to lên cứu mạng, thế nhưng vừa mở miệng ra, đã bị nước tràn vào trong họng.
Ngộp nước khiến nàng không thở được nên cảm thấy cực kì khủng hoảng, trong lúc đó Triệu Khương Lan cũng không thể phân biệt được đâu là nước hồ đâu là nước mắt nữa.
Muốn nàng chết hay sao?
Cứ như vậy lặng yên chết bên trong hồ nước mà không được ai phát hiện, thê thảm cùng với bất lực, thậm chí ngay cả hung thủ là ai cũng còn không biết. Làm sao nàng có thể cam tâm?
Người cung nữ đẩy nàng xuống hồ nước sau khi đạt được mục đích, lại sợ có người đột nhiên đi đến đây, lập tức chạy ra khỏi chỗ này. Bên trong ngự hoa viên, tất cả mọi người đều nháo nhào đi tìm chuông ngọc cho La Kiều Oanh.
Mộ Dung Bắc Uyên trong một lúc vô ý đụng phải tay áo trong bên trong chiếc hộp, trong lòng khẽ động. Đây là ngày mà Triệu Khương Lan bỏ quên chiếc trâm hoa mai ở trong tiệm “Lan Tâm”.