Mục lục
Truyện Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra – Triệu Khương Lan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 393




Mộ Dung Bắc Quý tiến lên, giương giọng nói: “Phụ hoàng, lúc trước khi cữu cữu của nhi thần vào kim bẩm báo công việc, căn bản không về mang cái gì từ cựu bộ về. Mà nay đã trở thành người nhàn rỗi ở nhà, không thể nào có liên quan tới thủy quân Giang Nam được, sao có thể điều động người đánh tiêu cục chứ. Lời này của nhị ca, là vu oan giá họa cho nhà họ Liên.



Chiêu Vũ để lẳng lặng nhìn hắn, sau đó chuyển hướng nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hiền.



“Vũ Vương, người có phát hiện gì, nói rõ ràng trước mặt mọi người đi”



Mộ Dung Bắc Hiền lại không đồng ý, lập tức nói: “Phụ hoàng, chuyện này không phải chuyện nhỏ, nhi thần cũng không muốn đánh rắn động cỏ. Vẫn còn cần phải người tới hiện trường điều tra thêm mới có thể kết luận được. Khẩn cầu phụ hoàng hạ lệnh điều tra rõ việc này, cũng cho nhi thần được làm rõ công đạo chuyên năm mươi nghìn lượng bạc”.



Những người ở đây, kỳ thật hơn phân nửa đều không tin cái chuyện cứu tể quỷ quái trong lời Mộ Dung Bắc Hiền.



Nếu như hắn có lòng diễn trò, nhất định sẽ báo cáo với triều đình trước tiên chứ không thể nào làm việc tốt trong yên lặng thể được.



Dù sao thì vị Vũ Vương điện hạ này cũng không phải loại người khiêm tốn hay lương thiện gì.



Nhưng nếu hắn nói số tiền này là để cứu tế bá tính nghèo khổ thì sẽ được mang tiếng có tấm lòng cao cả.



Hơn nữa còn không phải số tiền nhỏ, chung quy vẫn phải điều tra.



Chiêu Vũ đế vung tay lên, chỉ về phía Mộ Dung Bắc Uyên vẫn luôn giả chết đứng ở bên cạnh.



“Lão tử, không phải thân thể con khỏe rồi sao, vừa hay, giúp trẫm điều tra rõ ràng chuyện này đi.”



Mộ Dung Bắc Uyên chắp tay: “Nhi thần tuân mệnh”



Bởi vì Mộ Dung Bắc Hiền đã nói đến như vậy, dà ở vẻ như thể không thể chậm trễ thêm được nữa.



Buổi thượng triều nhanh chóng giải tán, Mộ Dung Bắc Uyên dẫn theo những người có liên quan và Mộ Dung Bắc Hiền đi tới nơi hắn nói để điều tra rõ sự việc.



Mấy người cưỡi ngựa nhanh chóng tới nông thôn.



Cận thần của Trữ Quốc công nhìn Mộ Dung Bắc Uyên với vẻ thấp thỏm, nhìn có vẻ rất giống với biệt trang của nhà họ Liên.



Quả nhiên, không lâu sau, Mộ Dung Bắc Hiền đã dừng lại bên cạnh biệt trang.



Hơn nữa còn chỉ vào một ngôi mộ to nói: “Bổn vương đã cho người theo dõi nơi này, đây chính là nơi cất giấu những thứ bẩn. thỉu!”



Mộ Dung Bắc Quý hét lớn lên: “Nhị ca đừng có ngậm máu phun người. Đây là nơi an tác của của trưởng bối nhà họ Liên, người bình thường không được tới gần. Sao có thể làm những chuyện như huynh nói chứ, chẳng lẽ huynh cố tình vu oan giá họa sao!”



Mộ Dung Bắc Hiền cười lạnh: “Tối hôm qua, người của bổn vương đã tận mắt nhìn thấy, có một đoàn người lén lén lút lút tới đây, đào hố chôn mấy cỗ quan tài xuống. Có điều từ trước tới nay chưa từng nghe quan gần đây nhà họ Liên chết những mấy người, chỉ sợ là trong những quan tài này không phải chứa thi thể mà chính là số bạc trắng kia!”.



“Nói hươu nói vượn!” Tuy rằng Mộ Dung Bắc Quý vẫn mạnh miệng phản bác nhưng trong lòng lại có chút thiếu tự tin.



Đương nhiên hắn không phải người làm chuyện này, ngộ nhỡ là sự thật, chỉ có thể là bị người ta vu oan giá họa thôi.



Sợ là sợ trong lòng hắn cũng biết rõ là bị vu oan nhưng Mộ Dung Bắc Hiền vẫn vịn vào cớ này để mắng chửi nhà họ Liên trước mặt phụ hoàng.



Đến lúc đó không thể nào nói rõ được nữa rồi.



Mộ Dung Bắc Uyên cũng lười xem họ cãi nhau.



Trong lòng hắn đối với những chuyện hoàn toàn hiểu rõ, nhưng lúc này lại làm ra vẻ không biết gì cả.



“Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, nếu nhị ca đã nói như vậy, đêm qua có người mang quan tài tới đây chôn thì chúng ta đào lên xem là được”.



Mộ Dung Bắc Quý cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Nơi an giấc ngàn thu sao có thể bất kính như thế được”



Mộ Dung Bắc Uyên hừ lạnh một tiếng: “Bổn vương là phụng mệnh phụ hoàng làm việc, nếu như đệ có gì không hài lòng thì đi nói với phụ hoàng cho ra nhẽ đi. Không đào ra thì sao phân rõ trắng đen được. Người đâu, dựa theo vị trí mà Vũ Vương nói, đào lên cho bổn vương.”



Thuộc hạ nghe lệnh lập tức hành động, quả nhiên thấy được dấu vết của một khu đất rộng đã được lấp lên.



Trong lòng Mộ Dung Bắc Quý càng thêm bất an, nhìn chằm chằm động tác của bọn họ.



Không lâu sau, mấy người đã nâng quan tài từ dưới lên.



Quan tài đã bị dùng định đóng kín lại, phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể cạy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK