“Cất cái bộ dáng ngốc nghếch của ngươi đi, bản cung thay ngươi tạm thời mua một bộ quần áo đưa tới, ngày mai liền mặc cái này.
Sáng sớm sẽ có hầu gái của Lầu Yên Vũ đến trang điểm cho ngươi, đảm bảo sẽ làm cho ngươi xinh đẹp tuyệt trần. “
Mộ Dung Bắc Hải lắc đầu cười: “Nhìn nàng sợ tới mức nào kìa, sao ngay cả người của Lầu Yên Vũ cũng bị muội tóm tới.”
“Tam ca, ta đem người đi, huynh có tiếc không?”
“Không đâu, Hồng Mai có thể có một chỗ dựa tốt, cũng là những gì ta muốn. Chỉ cần làm theo sự sắp xếp của muội là được. “
Được rồi, hai vị chủ tử cả cũ cả mới đều lên tiếng, Hồng Mai cô nương ngoan ngoãn nghe lời.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Hồng Vân phái hai cô nương Lầu Yên Vũ tới vương phủ.
Hai người đều là người khéo léo biết trang điểm, rất nhanh liền đem Hồng Mai trang điểm ra dáng ra hình.
Người trong gương mắt hạnh mi cong, trang điểm thanh đạm tú lệ, lại phối hợp với áo gấm màu xanh trời mà Triệu Khương Lan thay nàng lựa chọn.
Thoạt nhìn, thật sự rất giống tiểu thư nhà trâm hắn thế gia.
Xem ảnh 1
Nhìn thấy nữ tử ngoài cửa, hẳn đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức lễ phép nhường ra một bên mời người vào.
“Cô nương mời ngồi.”
Hồng Mai có chút ngượng ngùng ngồi xuống, Trần Lập Huy cũng rất căng thẳng, vội vàng rót trà cho nàng.
Hai người ngồi đối diện, thỉnh thoảng nâng mí mắt lên nhìn đối phương một cái.
Nhưng lúc bốn mắt chạm nhau lại vội vàng tránh đi, tai cũng có chút đỏ.
Trần Lập Huy chủ động tìm đề tài: ‘Mạo hẹn gặp cô nương, là ở hạ đường đột.
chuyện hôn sự thật tình tại hạ có chút gấp gáp, không tốt trì hoãn. Dám hỏi tuổi tác cô nương ra sao? “
Hồng Mai nhẹ nhàng nói: “Tiểu nữ năm nay mười bảy”
“Tại hạ năm nay mười tám, hai bên cũng không chênh lệch lắm”
Thấy Hồng Mai không trả lời, hắn lại cẩn thận hỏi: “Cô nương ngày thường thích đọc những cuốn sách?”
Hồng Mai nắm chặt khăn tay, có chút xấu hổ.
Cũng không thể trách Trần Lập Huy, bản thân hắn tuổi còn nhỏ không thông nhân tình thế thái.
Mà nữ tử quen thuộc nhất bên người lại chỉ có sư mẫu.
Nhưng sư mẫu tinh thông thi thư, tri thức uyên bác, lừa Trần Lập Huy cho rằng rất nhiều nữ tử đều giống sư mẫu vậy.
“Hồi đại nhân, tiểu nữ chưa từng biết chữ, ngày thường cũng chỉ biết thêu hoa làm áo, xin đại nhân thông cảm”
Trần Lập Huy vội vàng tìm bổ sung: “Không sao, là ta hỏi sai rồi, cô nương đừng trách”