Nhưng mà, đợi khi hắn bình an không có chuyện gì, hắn lại hoàn toàn quên mất nữ nhân đã làm bạn với mình đi qua những ngày tháng gian khó nhất.
Đây là người hắn yêu, vậy mà hắn không nhớ được cái gì cả.
“Vương phi.”
“Ta cũng không muốn đưa Hứa Mạn Nhi đến bên cạnh ngài, nhưng Triệu Thanh Nghi lại nhiều lần lặp đi lặp lại khiêu chiến giới hạn của ta.
Ta thật sự sợ nàng ta sẽ làm tổn thương đến ngài, sợ nàng ta sau này sẽ không chăm sóc tốt cho ngài, ta lo lắng. Nếu ta đi rồi, bên cạnh ngài lại chỉ có một nữ nhân như vậy, ngài nói ta làm sao có thể yên tâm đây? Vì tìm được một người thích hợp, ta đã thử Hứa Mạn Nhi rất nhiều lần, tin tưởng nàng ấy là một nữ nhân có phẩm hạnh đàng hoàng, ta mới dám để nàng ấy tiếp cận ngài. Chỉ là chờ đến lúc thật sự đưa người đến bên cạnh ngài, ngài có biết tâm trạng ta thế nào không?”
Mộ Dung Bắc Uyên bỗng nhiên nhớ tới một ngày tuyết rơi rất lớn nào đó, chính là ngày Hứa Mạn Nhi tiến vào vương phủ.
Cũng chính là tối hôm đó, Triệu Khương Lan đã uống rất nhiều rượu, còn té xỉu ở trong tuyết.
Đến bây giờ hẳn mới biết được, không phải do nàng tùy hứng làm bậy.
Là do trong lòng nàng có khổ mà không nói được, chỉ có thể uống rượu giải sầu.
Hắn thậm chí không dám nghĩ tiếp, Triệu Khương Lan hôm đó đã lấy tâm trạng gì mà một mình đi trong tuyết.
Nếu không có ai phát hiện nàng, nàng có thể đã bị đông chết không?
Có phải đối với nàng mà nói, nàng đã không còn can đảm sống tiếp?
Mộ Dung Bắc Uyên chỉ cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay nào đó mạnh mẽ xé nát ra.
Đau đớn không thể nói đang kêu gào trong lòng hẳn.
Hắn rốt cuộc nhịn không được gắt gao ôm lấy Triệu Khương Lan vào trong ngực.
“Thật xin lỗi, Triệu Khương Lan, thật xin lỗi, là ta sai, đều là ta sai!
Ta không nên quên đi nàng, không nên để một mình nàng đối mặt với tất cả”
“Ta rất sợ hãi, nghĩ đến thật sự có thể sẽ mất đi nàng, trong lòng ta trở nên lạnh lếo, sợ hãi nói không nên lời. Thật xin lỗi, ta yêu nàng, ta chỉ yêu một mình nàng thôi. Cho dù bên người ta có bao nhiêu nữ nhân, ta cũng không muốn nhìn bọn họ nhiều thêm một cái, chỉ đơn giản vì bọn họ cũng không phải nàng, ta vốn không thể yêu thích những nữ nhân khác được”
Thì ra giữa hẳn và nàng đều không hề có người thứ ba.
Nàng từng cho rằng hắn do dự tự trách đều là biểu hiện giả dối Triệu Thanh Nghỉ không phải, Hứa Mạn Nhi cũng không phải, bất kỳ nữ nhân nào khác cũng không phải.
Người duy nhất có thể bước vào lòng hẳn từ đầu đến cuối chỉ có một mình Triệu Khương Lan.
Nếu không phải mọi chuyện đang xảy ra trước mắt, hẳn không thế nào tưởng tượng được mình có thể ân cần yêu thương một nữ nhân đến vậy.
“Khương Lan, ta trước kia cũng gọi nàng như vậy sao?”
Triệu Khương Lan gật gật đầu.
Giây tiếp theo, Mộ Dung Bắc Uyên liền cúi người, hôn xuống đôi mắt đầy nước mắt của nàng.