“Từ nay về sau, phu thê hai ta, cũng giống như vật này, ân đoạn nghĩa tuyệt!”
‘Viên hoàng hậu soạt một tiếng đứng bật dậy: “Triệu An Linh, ngươi đang nói năng lung tung gì vậy? Hòa ly không phải trò đùa, bổn cung biết, trong lòng ngươi nhất định là đã phải chịu rất nhiều oan ức. Nếu.
bên trong còn ẩn tình gì, thì lại cho người đi kiểm tra lại lần nữa xem sao, không được trẻ con như vậy. Thân phận thái tử phi không phải ngươi nói không muốn làm liền không làm nữa được!”
“Hoàng hậu nương nương không cần khuyên thần nữa, thần nữ tính tình ương ngạnh, tự biết không gánh nổi trọng trách này, ngôi vị thái tử phi này nếu đã quan trọng như vậy thì lại càng không hợp với thần. Không bằng để người mà thái tử điện hạ ngày đêm mong nhớ làm đi, thần nữ không tài không đức, không dám làm con dâu hoàng gia nữa. Từng nhận được sự yêu thương của hoàng thượng, hoàng hậu và các vị nương nương, thần nữ vẫn luôn cảm động không thôi, sau này không còn cơ hội ở bên chăm sóc các vị trưởng bối nữa, thật lòng thấy hổ thẹn. Cầu mong các vị trưởng bối khỏe mạnh, bình an, hạnh phúc, mọi điều được như ý”
Nói xong, nàng ấy dập đầu với hai vị hoàng thượng và hoàng hậu đang ngồi trên cao, sau đó xoay người rời đi.
Triệu Khương Lan cũng ngây người nhìn nàng ấy.
Không thể ngờ rằng Triệu An Linh có thể làm tới mức này.
Mãi tới lúc này, nàng mới nhận ra nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu được vị muội muội cùng cha khác mẹ này.
Lúc đi ngang qua Triệu Khương Lan, Triệu An Linh dừng bước lại một chút.
Nàng ấy nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn Triệu Khương Lan một cái “Thần vương phi, chuyện tranh đấu giữa ta và ngươi, lần này coi như xong nhé. Từ nhỏ ta đã cực kì không thích ngươi, lúc nào cũng muốn đứng trên ngươi, cho dù tới hôm nay, vẫn ghét ngươi như vậy.
Nhưng ta không muốn so đo với ngươi nữa..”
“Nhưng ta không có cảm thấy ngươi thắng đâu, chỉ là Triệu An Linh ta không muốn chơi nữa thôi”
Nói xong, nàng ấy cứ vậy rời đi không ngoảnh đầu nhìn lại nữa.
Mà những người ở lại trong điện, đều cảm thấy hoảng hồn, không thể tin được chuyện đã xảy ra Ánh mắt của Mộ Dung Bắc Quý dán chặt vào bộ diêu bằng ngọc vỡ làm đôi trên mặt đất.
Mặt hẳn không còn chút máu, cả khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ.
Chiêu Vũ đế tức tới ném ly, giật mắng: “Xem ngươi làm ra chuyện tốt gì đi! Rốt cuộc ngươi đã làm tới mức nào, mà ép thê tử của chính mình phải dứt áo rời đi. Đây chính là kết quả mà ngươi muốn phải không? Chuyện này mà truyền ra ngoài, đường đường là thái tử điện hạ và thái phi mà đi tới bước phải ân đoạn nghĩa tuyệt, thiên hạ sẽ nhìn ngươi thế nào đây? Sẽ nhìn hoàng tộc Thịnh Khang thế nào đây!”
Mộ Dung Bắc Quý nhắm mắt lại, khó có thể hình dung được những tâm trạng phức tạp đang diễn ra trong hăn bây giờ.
Triệu An Linh không làm thái tử phi nữa, chuyện này đối với hẳn mà nói, phải là một chuyện tốt quá đi chứ.
Hắn sớm đã muốn hưu thê, muốn phế đi nữ nhân kia Hôm nay cuối cùng cũng giải quyết được rồi, nhưng sao trong lòng hắn lại không có chút vui vẻ nào hết vậy?
Hắn liều mạng nhớ về những chuyện không vui giữa hẳn và Triệu An Linh, muốn nhớ tới sự ngu ngốc và độc ác của nữ nhân này.
‘Vậy mà hẳn lại nhận ra mọi thứ trong đầu hắn đều trống rỗng, không nhớ được gì cả.
Thậm chí còn không biết vì sao, trong đầu hản chỉ còn mỗi hình ảnh Triệu An Linh từng nở nụ cười như hoa gọi hắn là Bắc Quý ca ca.
Rốt cuộc là từ lúc nào, Triệu An Linh không gọi hắn bằng bốn từ này nữa.
Giữa hai người họ, cũng có thể ngay từ khi bắt đầu đã sai rồi.
Bởi thế mới đã sai lại càng sai, không có cách nào cứu vãn nữa.