Mộ Dung Bắc Uyên cười khổ: “Chỉ sợ rằng con phải tuân táng”
Tôn Quyết tức giận đến nỗi nói không nên lời, bên cạnh tôn nhi ông thương yêu nhất lại tồn tại thứ tai họa này, ông làm sao có thể không đau lòng?
Tiến quân làm sao có thể mang theo một cô nương yếu đuối nội tâm hiểm ác cùng một con mèo chạy lung tung chứ?
Như vậy Mộ Dung Bắc Uyên chỉ có thể ở lại kinh thành, không thể đi đâu.
“Độc này lúc phát tác trạng thái như thế nào?”
Mộ Dung Bắc Uyên dịu dàng nhìn Triệu Khương Lan: “Không cản trở gì, y thuật của vương phi rất giỏi, có nàng ở bên, sự đau đớn của con đã giảm đi rất nhiều”
Tôn Quyết không ngờ được nhìn Triệu Khương Lan một cái: “Như vậy thì tốt?
Vì Tôn Quyết không tiện ở trong cung, kinh thành cũng sớm đã không còn phủ đệ của ông, Mộ Dung Bắc Uyên cũng không thể để ngoại công trú ở khách trạm. Vậy nên hắn cho người bố trí chỗ ở cho Tôn Quyết ở trong vương phủ.
Có lẽ là nhìn ra được Tôn Quyết có thành kiến với Triệu Khương Lan, hắn âm thầm căn dặn quản gia Chu Khiết đừng để Tôn Quyết ở quá gần Tịch Chiểu Các.
Bố trí ổn thỏa cho ngoại công, Mộ Dung Bắc Uyên đi cùng Triệu Khương Lan về phòng, nàng dựa đầu vào lòng hắn.
“Ngoại công chàng có phải không thích thần thiếp không?”
“Ngài ấy tính thẳng thắn, nàng đừng để ý. Hơn nữa ngài ấy ở trong cung không bao lâu, đợi Thiết Ngô Quân xuất phát, ngài ấy cũng phải đi theo thôi.”
Triệu Khương Lan đặt tay lên vai hắn: “Hôm nay ngoại công chàng đã nói như vậy, tại sao vẫn còn tin thần thiếp?”
"Sao nàng lại hỏi vậy? Nàng là thế tử của ta, ta không tin nàng thì tin ai đây? Lại nói, nàng có thể hại ta sao?”
Triệu Khương Lan quở trách: “Chắc chắn là không rồi.”
Mộ Dung Bắc Uyên cười nhẹ: “Vậy là đúng rồi, nàng không hại ta, vậy ta sợ cái gì?”
Đương nhiên rồi, trên thực tế nàng cũng không biết Chiêu Vũ để tên là gì.
- ---------------------------