Chiêu Vũ đế nhìn vẻ mặt của Đại nội tổng quản, không khỏi nhíu mày: “Có chuyện gì mà vội vội vàng vàng như vừa bị mất hồn vậy?”
Đại nội tổng quản trả lời: “Bẩm Hoàng thượng. Vừa rồi phủ Quốc công đưa tin, nói là Trữ quốc công lúc ra ngoài bị thích khách tấn công, đám thích khách này bị thị vệ chặn lại đánh, ông ta vốn ngồi trong xe ngựa nhưng bị người ta nhân cơ hội bắt mất, hiện giờ vẫn chưa rõ tung tích. Trữ quốc công phủ đã phải rất nhiều thị vệ tìm nhưng đều không tìm ra. Chuyện này đã được thông báo cho Kinh Triệu Phủ, Tần đại nhân đã dẫn theo người đi điều tra. Bởi vì là chuyện lớn, phủ Trữ quốc công đã phải người đến bẩm báo với Hoàng thượng”
Chiêu Vũ đế vừa nghe đến đây, sắc mặt lập tức thay đối. “Ngươi nói cái gì? Trữ quốc công mất tích, còn gặp thích khách, sao có thể như vậy? Với thân phận của hắn, trong kinh thành ai dám ra tay chứ!”
Mộ Dung Bắc Quý có vẻ như cũng rất kinh ngạc, hắn hấp tấp đứng dậy. “Phụ hoàng, tuy thân phận của ngoại công đặc biệt nhưng làm quan nhiều năm cũng có thể sẽ có kẻ nuôi thù hận. Nếu thật sự có kẻ nào oán hận, muốn nhân cơ hội ra tay thì nhi thần chỉ sợ rằng ngoại công sẽ gặp nguy hiểm. Khẩn cầu phụ hoàng cho nhi thần mau chóng rời cung để đi tìm ngoại công.”
Đôi mắt Chiêu Vũ đế nheo lại, giờ phút này trong đầu hẳn không hề suy nghĩ đến chuyện Trữ quốc công đang gặp nguy hiểm mà lại nghĩ đến một tình huống khác xảy ra. Sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy? Hắn vừa mới chuẩn bị ra tay với Liên Tư Thành, Trữ quốc công đã mất tích ngay lập tức.
Lúc trước hắn cũng đã cho người theo dõi chặt chẽ mọi động tĩnh của Trữ quốc công, cả phủ Trữ quốc công đều đã giám sát chặt chẽ.
Nhưng không hề hạn chế tự do đi lại của ông ta, không ngờ ông ta lại biến mất dưới mí mắt hắn nhanh như vậy! Điểm quan trọng là, nếu như nói ông ta bị thích khách bắt đi thì thà nói rằng ông ta bỏ trốn nghe còn đáng tin hơn.
Nhưng mà lời này không thể nói ra với người ngoài. Chiêu Vũ đế chỉ có thể kìm nén cơn tức giận, giả vờ bày ra dáng vẻ quan tâm: “Trữ quốc công là người của triều đình, tuy đã từ quan nhưng những cống hiến của ông ta với triều đình không hề nhỏ, trầm cũng không thể bỏ mặc. Người đầu, truyền ý chỉ của trầm, phải thêm nhân lực tìm kiếm tung tích của Trữ quốc công, phải bảo đảm đưa ông ta trở về an toàn.”
Hắn ta tiếp tục phân phó: “Tần Khâm đầu?”
Tần Khâm tiến lên phía trước: “Vi thần ở đây.”
“Ngươi nhanh chóng dẫn Ngự Lâm Quân hợp tác điều tra với Kinh Triệu Phủ, hơn nữa phải tăng cường canh gác các cửa thành, kiểm tra từng chiếc xe đi qua, người nào khả nghi đều bắt lại, không được bỏ qua bất cứ dấu vết nào.
Tần Khâm nghe hoàng mệnh, lập tức xoay người rời đi. Mộ Dung Bắc Uyên nhìn về phía Triệu Khương Lan, ánh mắt vừa chạm nhau đã hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Chuyện này đột ngột xảy ra, khó tránh khỏi khiến người khác nghĩ ngợi.
Mộ Dung Bắc Uyên cũng đứng dậy nói: “Phụ hoàng, nhi thần hiện tại vẫn chưa hoàn thành xong công việc ở Kinh Triệu Phủ, cho nên trong việc này thân cũng có trách nhiệm tham gia, nhị thần xin cáo lui trước để đốc thúc Tân Nghiên mau chóng điều tra rõ sự việc.”
Chiêu Vũ đế phiền muộn gật đầu: “Đi đi.”
Triệu Khương Lan cũng theo sau hãn rời khỏi yến hội.
Trong chốc lát đã có nhiều người lần lượt rời đi, người gặp chuyện không may là Trữ quốc công, tâm trạng Hoàng thượng đã không còn hào hứng nữa, mọi người phía dưới không ngừng bàn luận.
Yến hội hôm nay có lẽ không tiếp tục được nữa, chỉ trong thoảng chốc đã tan tiệc.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Mộ Dung Bắc Uyên lập tức nghĩ đến Đại Lý Tự “Lần trước khi cứu Nghiêm Chính, chúng ta đã thả một đảm chó săn từ Đại Lý Tự. Nếu như hiện tại Trữ quốc công vẫn còn trong kinh thành, không chừng đảm chó sẵn có thể lần ra được tung tích của ông ta.”