“Cái này là Long Đình Tán, ngươi thật sự không biết sao? Lúc ấy vị thuốc Triệu Khương Lan cầm đến nhà họ Triệu chính là cái này. Thế nhưng ngươi lại lén lút đổi thứ này đi, sau đó còn nói là Triệu Khương Lan cầm thuốc độc đến. Nhưng mà trên thực tế thì Vi Hàn Tán kia là do ngươi đổi mới đúng”
Chứng cứ đã rõ rành rành nhưng Triệu An Hinh vẫn không chịu thừa nhận.
Hản lập tức nói: “Sao có thế chứ. Nhị tỷ, thứ này nhất định là có người đổ oan cho ta, cố ý để trong phòng ta. Tỷ biết đấy, ta chẳng biết gì về dược liệu cả, cái gì mà Vi Hàn Tán, cái gì mà Long Đình Tán.
Trước đây ta hoàn toàn chưa nhìn thấy, sao có thể có ý đồ đổi bọn chúng chứ.
“Bình thường phòng của ngươi đều khoá lại, hạ nhân trong phủ vốn dĩkhông có cách nào bước vào. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy có ai đó trăm phương nghìn kế muốn hủy hoại ngươi nên mới phá cửa giấu đồ vào. Ngươi không cảm thấy lý do này quá vụng về sao!”
“Nhưng hôm nay đã có người mở cửa phòng ta ra. Rõ ràng ta có cảm giác đã có người đụng chạm vào đồ đạc của ta, nói không chừng chính là hôm nay có ai đó…”
Triệu An Hinh còn chưa nói xong đã bị Triệu An Linh ngắt lời.
“Hôm nay chính ta đã vào phòng của ngươi. Bởi vì ta cảm thấy ngươi có vấn đề nên mới nghỉ ngờ ngươi! Thế nên ta mới sai người lén lút cạy khoá cửa phòng ngươi ra. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy là ta muốn làm hại ngươi nên mới cầm những thứ này bỏ vào bình hoa trong phòng ngươi sao? Triệu An Hinh, chuyện đã đến nước này sao ngươi vẫn không chịu hối hận. Mẹ của ta chính là do ngươi hại chết!”
“Bà ấy cũng là mẹ của ta, ta hại chết bà ấy thì được lợi gì. Ta với mẹ cũng là mẫu tử tình thâm, sao ta lại phải làm như vậy chứ?”
“Sao ngươi lại làm như vậy? Nguyên nhân là gì trong lòng ngươi hiểu rõ. Không phải ngươi đã biết rồi sao? Thật ra ngươi không phải là con ruột của mẹ”
Trong nháy mắt Triệu An Hinh đột nhiên yên tĩnh lại.
Một lúc lâu sau, hẳn giống như vừa nghe được một trò cười nào đó rồi mở miệng: “Nhị tỷ, nếu như ta không phải do mẹ sinh ra, vậy thì là do ai sinh, chẳng lẽ là Thích phu nhân sao? Trong phủ này, ngoại trừ mẹ và Thích phu nhân, chắng lẽ còn nữ nhân nào khác có quan hệ với cha sao?”
Triệu An Linh lạnh lùng nhìn hẳn: “Hôm nay ngươi đi đến chỗ nào, vì sao lại đi đến ngôi mộ hoang kia, có phải là do ngươi đã biết, thật ra nữ nhân chân chính sinh ra ngươi bị an táng ở đó, vậy nên ngươi mới đi qua đó nhìn nàng ấy!”
“Người chân chính sinh ra ta là ai vậy? Nhị tỷ”
“Nàng ấy là tỳ nữ thân thiết bên cạnh mẹ, cũng từng có đoạn nhân duyên ngắn ngủi với cha, vậy nên đã mang thai hài tử. Bởi vì là một đứa bé trai, vậy nên mẹ mới để lại nuôi dưỡng bên cạnh mình”
Nghe đến đây, sắc mặt Triệu An Hinh trở nên âm u.
“Nói tiếp đi, sao tỷ không nói tiếp? Sau đó thì sao? Sau đó nữ nhân kia đã đi đâu? Vì sao không còn tung tích của bà ấy nữa!”
Triệu An Linh nghẹn họng, khô chát mở miệng “Sau đó nàng ấy, có lẽ thân thể của nàng ấy không được tốt, bị bệnh, vậy nên…”
“Thân thể không được tốt, bị bệnh? Nhị tỷ à nhị tỷ, tỷ thật đúng là biết cách lừa mình dối người đấy. Bởi vì tỳ nữ kia sinh ra một đứa bé trai, nhưng bên cạnh Quận chúa Di Thanh cũng không có con trai, vậy nên bà ta liền mặc kệ sống chết của nữ nhân kia, khăng khăng muốn cướp đi đứa trẻ này! Sau đó, bà ta sợ đứa trẻ kia phát hiện ra sự thật, vậy nên đã giết chết nữ nhân kia!”
Triệu An Linh nghe đến đây, hốc mắt đã đỏ bừng.
Bởi vì nàng ấy biết đây là chân tướng sự thật, vậy nên nàng ấy không có cách nào phản bác lại Triệu An Hinh.
Thậm chí vào lúc này, ngay cả chỉ trích cũng có vẻ yếu ớt bất lực.
“Nhị tỷ, tỷ có biết bà ấy đã chết như thế nào không? Ta nghe nói lúc mới bắt đầu, nữ nhân kia vẫn luôn giấy giụa. Bà ấy liều mạng giấy giụa, không muốn nhìn thấy con mình bị cướp đi. Nhưng mà chỉ dựa vào sức của một người, làm sao có thể địch lại những người bên cạnh Quận chúa chứ? Vậy nên ngay lúc mới bắt bà ấy đã bị người ta dùng sức lôi ra, bọn họ dùng chăn mền bịt bà ấy lại đến chết… sau đó, bọn chúng còn sợ nữ nhân này chưa chết hẳn, quyết định cho bà ấy uống thêm một lần thuốc độc nữa. Cứ như vậy, bọn chúng yên lặng không tiếng động lấy đi một mạng người, còn ta thì từ đó đã biến thành con trai cả của Quận chúa Di Thanh!”
“Sao ngươi lại biết những chuyện này? Là ai đã nói cho ngươi?”
“Làm sao ta biết thì quan trọng sao, ngươi có dám nói đó không phải là chân tướng sự thật không? Đúng, ta thừa nhận, mẹ ngươi Quận chúa Di Thanh đúng là do ta hại chết. Nhưng chắng qua ta làm là oan có đầu nợ có chủ, thay mẹ của ta báo thù thôi. Nếu như năm đó bà ta không làm ra mấy chuyện ác độc tàn nhẫn kia, vì sao hôm nay ta lại phải giết bà ta chứ. Tất cả những chuyện này, chẳng qua là ác nghiệt của bà ta lúc trước thôi!”