Tần Nguyên nhíu nhíu mày, nhìn về phía Triệu Khương Lan. Hắn hiển nhiên không có nhận ra vị “Công tử” này là phu nhân của Thần vương điện hạ cấp trên của hắn.
Nàng nhẹ nhàng cười: “Tại hạ Triệu Ngọc, thực thật có lỗi đã trễ thế này còn quấy nhiễu Tần đại nhân. Nhưng mà cả gan làm loạn theo như lời tử mới vừa rồi của Liên công tử, tại hạ là không thể nhận. Ta cùng với Liên
công tử đánh đố so kì nghệ, người hắn mang đến đã nhận thua, Liên công tử lại thẹn quá thành giận động thủ với ta. Thủ hạ của ta bất quá là bảo hộ ta không để bị khi dễ, tại sao cố ý gây chuyện được.”
Nhìn thấy đoàn người chật vật phía sau Liên công tử, lại nhìn phía sau Triệu Khương Lan chỉ có một người, tư thái tao nhã, trong lòng Tần Nguyên tấm tắc hai tiếng.
Hắn đương nhiên là biết đức hạnh của Liên công tử, cũng không cảm thấy tiểu huynh đệ trước mắt này sẽ chủ động gây chuyện.
Nhưng mà nếu Liên gia nếu là không chịu bỏ qua chuyện này, chuyện này chỉ sợ không dễ dàng.
Liên công tử thấy Tần Nguyên do dự, lập tức nói với khách nhận chung quanh: “Các ngươi nói, có phải tên họ Triệu này động thủ trước không! Ta ta oan uổng hắn đúng không!”.
Tuy rằng những người xung quanh đều khinh thường hơn, nhưng mà ai cũng biết thân phận của hắn đặc thù, không phải người bình thường có thể động vào.
Hắn nhìn thấy người chung quanh trầm mặc, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý: “Tần đại nhân, người xem xem, ta cũng không có oan uổng hắn, không bằng đem hắn đưa tới kinh triệu phủ đích giam lại dùng trong hình thẩm vấn, để xem hắn còn có thể chối tội hay không!”
Hồng Vân tức giận, tiến lên giải thích nói: “Tần đại nhân, Triệu công tử tuyệt đối không có cố ý gây chuyện, rõ ràng tất cả mọi người nhìn thấy, là Liên công tử cố ý phải thi đấu, cũng không chịu thừa nhận thua cờ mà lại lật lọng, thậm chí động thủ đánh người. Ta có thể làm chứng cho Triệu công tử”.
“Hồng Vân! Ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta niệm ở ngươi bộ dạng xinh đẹp có thể không so đo với ngươi, nhưng người vì tiểu bạch kiểm này mà cố ý nói dối, ta cũng sẽ không tha cho ngươi.”
“Hồng Vân cô nương không có nói dối, vốn là là sự thật!” Phía sau bọn họ, có một người chậm rãi đã đi tới.
Triệu Khương Lan quay đầu lại nhìn thoáng qua, sắc mặt khẽ biển. Mà Phú Sơn phía sau nàng, hoàn toàn giận tái mặt, suýt nữa thất thổ. Mở miệng là La Tước!
Tần Nguyên nhìn thấy La Tước thì nhẹ nhàng thở ra, ở đây những người khác đều xem sắc mặt của Liên gia mà làm việc, La Tước thì không.
Liên Tư Thành mới vừa rơi đài, La Tước hiện giờ là người nắm binh. quyền trong tay lớn nhất cả Thịnh Khang này, ai dám cùng hắn đối nghịch?
Liên công tử buồn bực nhìn La Tước: “La tướng quân làm cái gì vậy, chẳng lẽ vì một tên râu ria mà đắc tội ta?”
“La mỗ ăn ngay nói thật mà thôi, tại sao lại là đắc tội. Nhưng thật ra chuyện mà Liên công từ hôm nay gây nên, nếu rơi vào tai của Trữ quốc công, nghĩ đến lão nhân gia sẽ cảm thấy gia môn bất hạnh đi”.
“Hừ, La Tước, giỏi lắm” Liên công tử tức giận đến cắn chặt răng, xoay người bỏ đi.
Truyện Trinh Thám
Triệu Khương Lan lại kêu hắn lại: “Đứng lại, thủ hạ của ngay cả đã đánh nát đồ vật trong điếm nhiều như vậy, bây giờ lại bỏ đi, có phải không phải phép không. Liên gia xa hoa giàu có, chắc chưa đến nỗi nỗi phá tiệm của người ta rồi không có tiền bồi thường chứ!”.
“Ngươi! Bồi thì bồi, có gì to tát!” Liên công tử bỏ lại một túi bạc, lại quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Khương Lan một cái. “Ngươi gọi Triệu Ngọc là đúng không, chờ đấy cho ta, sớm muộn gì ngươi cũng phải hối hận”
Bọn họ vừa đi, Yên Vũ lâu liền yên tĩnh hơn.
Triệu Khương Lan mở quạt giấy ra nhẹ nhàng phe phẩy, Tần Nguyên cũng cảm thấy quạt này vô cùng quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu đấy.
Nhưng Triệu Khương Lan chưa kịp cho hắn thời gian phản ứng: “Tần. đại nhân, nếu là hiểu lầm, sẽ không quấy rầy ngài tuần tra nữa, thỉnh”
Tần Nguyên từ một tiếng, mang theo người đi ra ngoài.
Mà cách đó không xa, La Tước còn thẳng tắp đứng đó, không có ý tứ rời đi. Triệu Khương Lan quả thực xấu hổ muốn rời khỏi đây thật nhanh, nhưng vẫn phải ra vẻ cảm kích chắp tay nói lời cảm tạ với La Tước.
“Tại hạ đa tạ La tướng quân đã ra mặt bênh vực lẽ phải”