Ánh mắt Mộ Dung Bắc Quý sáng lên: “Ngoại công, vì thế tin tức trong bức thư này là do Lâm Dật Chu tiết lộ?”
“Đúng vậy”
“Nhưng mà cũng không đúng!” Mộ Dung Bắc Quý nhớ đến dáng vẻ của Mộ Dung Bắc Yến, hắn vẫn cảm thấy không thể tin được.
“Lê Vương có lẽ chỉ là muốn quan tâm đến tình hình lập thái tử một chút, cũng chưa chắc là muốn nhắm vào vị trí thái tử. Nếu không huynh ấy ở Kinh Thành lâu như thế rồi, sau khi thái tử Mộ Dung Bắc Hải bị phế, vị trí đứng đầu Đông Cung bị bỏ trống, sao huynh ấy lại không có động tĩnh gì.”
Nếu như thật sự có ý đó, càng che giấu thì sẽ càng bị mọi người phát hiện ra.
Giống như tên khốn nạn Mộ Dung Bắc Hiền, bề ngoài thì là dáng vẻ của một hoàng tử, nhưng sau lưng lại nham hiểm thâm độc, ra vẻ đạo mạo.
Bây giờ quả nhiên cũng đã không nhịn nổi mà tạo phản rồi.
Trữ quốc công nghe xong liền cười lạnh: “Bắc Quý, trong tình huống nào con người mới hy vọng đạt được càng nhiều hơn?”
Mộ Dung Bắc Quý đứng ngây ra vài giây: “Là ý gì?”
“Lúc đầu khi còn ở Kinh Thành, Mộ Dung Bắc Yến đích thực không hề thể hiện lòng ham muốn đối với vị trí thái tử một chút nào cả. Nhưng bởi vì lúc đó, phía sau ngài ấy không có gì cả, cho dù ngài ấy có ý định đó, cũng sẽ không để cho.
người bên cạnh biết được. Mẫu phi của ngài ấy – Li Phi chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử sơn dã, nhà ngoại không quyền không thế, so với tài sản của Vũ Vương thì còn kém xa”
Trữ quốc công lại chuyển đề tài: “Có điều bây giờ đã khác rồi. Với việc nắm trong tay trăm nghìn binh mã ở phía Đông Nam, ngài ấy trở thành hoàng tử nắm trong tay nhiều binh quyền nhất. Càng huống hồ ngài ấy là đại hoàng tử, trong tình huống vẫn chưa có hoàng tử kế vị vốn đã danh chính ngôn thuận rồi, dựa vào đâu mà ngài ấy không thể tranh đấu một trận chứ?”
Mộ Dung Bắc Quý cắn môi, trong chốc lát hiểu được ý của Trữ quốc công.
Đích thực là như vậy, con người càng ở vị trí cao lại càng không dễ dàng hài lòng.
Mộ Dung Bắc Yến của ngày xưa không có tham vọng, không phải là hắn không muốn, mà là hắn biết được rằng bản thân hắn không đạt được.
Nhưng bây giờ hắn đã có đầy đủ thế lực để tự mình lập kế hoạch, một khi nhắm trúng mục tiêu, e rằng hắn nhất định sẽ đạt được. Nghĩ đến đây, Mộ Dung Bắc Quý lại càng thêm sợ hãi.
“Ngoại công, theo ý của người, người mà con phải đề phòng nhất không phải là lão tứ, mà là Lê Vương đúng không?
Trong tay huynh ấy bây giờ còn có binh mã, lại phụng lệnh của phụ hoàng đi trấn áp phản quân. Chỉ cần huynh ấy đánh thắng trận này thì sẽ trở thành đại hoàng tử lập công hiển hách, đến lúc đó vị trí thái tử sẽ thuộc về huynh ấy!”
Trữ quốc công và Liên Tư Thành nhìn nhau, cả hai người đều nở một nụ cười khó hiểu.
Mộ Dung Bắc Quý hoang mang: “Ngoại công, người và cữu cữu đây là có ý gì?”
“Bắc Quý, con nói xem, nếu như khi Lê Vương đang hành quân đánh trận ở bên ngoài, lại nghe nói vị trí thái tử ở Kinh Thành đã lập, nhưng người đó không phải là ngài ấy mà là Mộ Dung Bắc Uyên – người không hề có chút công lao nào thì Lê Vương có nổi trận lôi đình không?”
Nghe thấy Trữ quốc công nói như vậy, Mộ Dung Bắc Quý khẽ động: “Ý của ngoại công là, tìm cách để Lê Vương đứng về phía đối lập với phụ hoàng sao? Nhưng nếu như thế, đại ca sẽ bắt tay với nhị ca cùng tạo phản, triều đình sẽ gặp nguy hiểm lớn sao?”
Lúc này Liên Tư Thành đột nhiên bộc phát ra sự kiêu ngạo điên cuồng đã bị đè nén từ lâu.
“Chỉ dựa vào Mộ Dung Bắc Yến mà cũng muốn ra lệnh cho toàn bộ thủy quân phía Đông Nam cùng ngài ấy tạo phản sao?
Bắc Quý, con đừng quá coi trọng vị huynh trưởng tư chất tâm thường này, cũng đừng quá coi thường sự sắp xếp trong ba năm ở Giang Nam của cữu cữu con đây”