Triệu Khương Lan lo lắng nhìn hắn: “Vậy chàng lấy số tiền này làm gì?”
“Theo lệ cũ của triều đình, mỗi binh lính bình thường. một năm được vạn lượng tiền đồng, ước chừng tầm mười lượng bạc trắng. Năm nay vì tình hình ngân khố eo hẹp nên triều đình quyết định giảm lượng của binh sĩ xuống một ít và chuyện này đã được sự đồng thuận của hầu hết mọi người. Thủy quân Đông Nam có quy mô mười vạn đại quân, tính toán theo quy mô này, năm mươi vạn lượng bạc trắng cơ bản có thể chi trả cho năm tới. Triệu Khương Lan bụm miệng mình lại: “Ý chàng muốn giúp đỡ Liên Tư Thành?”
“Ta cũng không muốn giúp Liên Tư Thành, nhưng nếu phụ hoàng kiên trì đẩy nàng đi, ta nhất định phải có lợi thế để đàm phán với hắn. Nếu như hắn muốn hy sinh nàng ta sẽ giúp Liên gia một tay. Chỉ cần Liên Tư Thành không cùng đường bí lối, đương nhiên sẽ không tạo phản, điều này sẽ tạo nên một cục diện thắng lợi cho Thịnh Khang. Đến lúc đó, dù Vinh Dương khai chiến, ta nhất định sẽ cướp lại nàng.”
Triệu Khương Lan nghe hắn nói xong thì sợ hãi trong lòng.
Mặc dù nàng biết rõ, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ vì nàng chống lại sức mạnh của Hoàng quyền.
Nhưng nàng không ngờ, Mộ Dung Bắc Uyên có thể vì nàng mà chống lại cả giang sơn.
Nàng biết Mộ Dung Bắc Uyên ghét Liên gia tới nhường Nhưng vì giữ lấy nàng, hắn thà rằng hòa hợp với Liêu nào. gia để chống lại với Chiêu Vũ đế.
“Nhưng mà chàng không sợ Liên Tư Thành nhân cơ hội làm loạn sao? Nhỡ đầu Vinh Dương thực sự gây chiến với Thịnh Khang, Liên Tư Thành thừa cơ mưu đồ tạo phản, toàn bộ giang sơn xã tắc loạn lạc thì làm sao bây giờ!”
“Liên Tư Thành không có điều kiện để tạo phản, không có bạc, hắn lấy gì tạo phản? Tình hình hiện tại hoàn toàn khác với khi hắn ta nằm giữ binh quyền thời Lê Vương. Lúc đó quân lương dồi dào, trong thời điểm ăn uống no đủ, binh sĩ đương nhiên sẽ trung thành đầu nhập vào chủ cũ.
“Nhưng nếu ta đã hạn chế quân lương của bọn họ, cắt đứt con đường tiền tài của bọn họ, Liên Tư Thanh đã không có tiền, thì dựa vào gì để bọn họ ở lại?”
Triệu Khương Lan nhíu mày: “Chuyện này mạo hiểm quá.”
Đôi môi mỏng tanh của Mộ Dung Bắc Uyên khẽ nhếch: “Ta đương nhiên biết mình mạo hiểm. Mỗi bước ta đi hiện giờ như cốc mò cò xơi vậy”
“Vậy chàng còn dám làm như thế?”
“Ta chỉ đang đánh cược thôi. Ta cược phụ hoàng sẽ không để ta củng cố địa vị của Liên gia. Khi ông ấy nhìn thấy thái độ của ta, thì sẽ biết ta có nói giỡn hay không. Giữa nàng và giang sơn, ta đã lựa chọn từ sớm, không ai có thể thay đổi điều đó. Nếu như nàng là phụ hoàng, nàng sẽ làm như nào?”
Triệu Khương Lan cuối cùng đã hiểu suy nghĩ của Mộ Dung Bắc Uyên.
Nếu như Chiêu Vũ để thực sự đứng ở ngã ba đường, hắn nhất định phải lựa chọn giữa việc chống lại Liên gia hoặc Vinh Dương.
Nếu như hắn vẫn cố ý gả Triệu Khương Lan ra ngoài, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ không do dự ủng hộ Liên gia.
Kể từ đó, nội bộ Thịnh Khang càng ngày càng lục đục.
Trừ khi hắn buông tha cho Triệu Khương Lan, nhưng điều đó đại diện cho việc Vinh Dương sẽ không từ bỏ dễ dàng.
Nếu giữa hai quốc gia nhất định có một trận chiến, quan Thiết Ngô của La tướng quân sẽ xuất chiến.
Đương nhiên Mộ Dung Bắc Uyên sẽ giúp trấn áp Liên gia, cam đoan Liên Tư Thành không thừa cơ gây loạn.
Lúc trước thủy quân Đông Nam phản bội Lê Vương, nương nhờ Liên Tư Thành, bởi vì hắn cung cấp đầy đủ quân lương cho bọn họ, không cần lo lắng vấn đề tiền tài.
Nhưng hiện tại không giống, quân lương và quyền lực đều nằm trong tay Mộ Dung Bắc Uyên. Cho dù là binh sĩ trung thành, cũng sẽ lấy lợi ích lên làm đầu, không có quân lương tất cả chỉ là nói suông.
Dần dần, bọn họ sẽ không quyết một lòng trung thành với Liên Tư Thành nữa.