“Chuyện đó, Vương phi, ngài và vị hoàng đế bệ hạ Vinh Dương kia, có phải đã từng quen biết hay không?” .
Triệu Khương Lan không khỏi nhíu mày: “Hắn sẽ không nhắc tới ta chứ?”
“Hắn ta đã nói, hãy để người vào cung càng sớm càng tốt”
Giang Dương nói chi tiết chuyện Vong Độc tình cho Triệu Khương Lan: “Vị Trùng Vương kia nói, nếu như không có máu của ngài, Vong Độc tình tính ôn hoà, sẽ không áp chế được độc tình. Thế nhưng cộng thêm máu của vụ y, có thể kích thích phát triển Vong Độc tình, chỉ cần tranh giành độc tình, thì sẽ nhanh chóng giải được độc tình, dù cho Vong Độc tình lưu lại trong cơ thể cũng không có hại”
Triệu Khương Lan bóp trán: “Ngoài ra, còn nói cái gì khác không?
Lúc này Giang Dương mới nhớ tới chuyện quan trọng hơn: "Đúng rồi, Trùng Vương còn nói, một khi liên kết Vong Độc tình, giải cổ độc, Vương gia sẽ... Mất trí nhớ và sẽ quên những người ngài ấy yêu thương nhất”
Triệu Khương Lan giật mình tại chỗ: “Sẽ quên người mình yêu nhất? Vong Độc tình..."
Nàng chớp mắt, bỗng nhiên mũi chua xót, trong mắt cay cay. Làm sao có thể như vậy, nàng cùng Mộ Dung Bắc Uyên thật vất vả mới đi tới bước này.
Vốn nghĩ, có một ngày hắn không còn bị cổ độc trói buộc nữa, như vậy đã có thể cùng mình sống một cuộc sống hạnh phúc.
Đó có phải là kết thúc không?
“Vương phi, vương phi, ý ngài thế nào?” Giang Dương thấy nàng sửng sốt không nói gì, nhịn không được hỏi.
Triệu Khương Lan thản nhiên nhếch khóe miệng: “Quên ta thì như thế nào, sống mới là quan trọng nhất.”
Trên giường, người vẫn ngủ say lại đột nhiên tỉnh dậy.
Mộ Dung Bắc Uyên thấp giọng họ vài tiếng, Triệu Khương Lan vội vàng đi tới đỡ hắn: “Chàng tỉnh rồi?”
"Ta nghe nàng ta nói về vụ y, Vong Độc tình, đó là gì?”.
Triệu Khương Lan cắn môi dưới: “Không có việc gì, hôm nay Giang Dương đi gặp vịTrùng Vương kia. Hắn ta nói cổ độc của chàng có thể giải, đến lúc đó, chàng chỉ cần ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại thì mọi thứ đều tốt”
“Vương phi, nàng nói cho ta biết sự thật!” Nàng im lặng, nắm lấy tay hắn, một lát sau mới dùng giọng điệu không thèm để ý nói.
"Chuyện này, chính là muốn cho chàng dùng Vong Độc tình một lần nữa. Đến lúc đó hai cổ độc tranh giành, ăn mòn độc tình của chàng, như vậy chàng mới có thể khỏi hẳn”
“Vong Độc tình.”
Mộ Dung Bắc Uyên lặp đi lặp lại cái tên này: “Vừa rồi ta nghe các nàng nói, ta sẽ quên nàng sao? Bởi vì người ta yêu nhất là nàng, cho nên ta sẽ quên nàng?”.
Triệu Khương Lan làm ra vẻ mặt đùa giỡn nhìn hắn: “Đúng, đã đến lúc kiểm tra tình cảm vợ chồng chúng ta. Mộ Dung Bắc Uyên, chàng phải cẩn thận đó, chờ cổ độc của chàng được giải sau đó, nếu mà chàng còn có thể nhớ rõ thiếp, thì cũng có nghĩa thiếp không phải là người chàng yêu nhất”
Người phụ nữ này.
Rõ ràng trong lòng chua xót vô cùng, còn muốn làm ra bộ dáng không thèm để ý, muốn an ủi hắn.
Mộ Dung Bắc Uyên đau lòng không nói nên lời, ảo não đầm trên giường.
Triệu Khương Lan ngăn cản động tác của hắn: “Đừng dùng sức như vậy, đừng làm tổn thương chính mình”