Nếu như vậy, nàng thật sự phải ở trong cái vương phủ này buồn bực không vui?
Nếu ngay cả cơ hội tiếp xúc với Mộ Dung Bắc Hải cũng không có, vậy thì nàng dùng cái gì để xoay người!
Một ý tưởng to gan chợt lóe lên trong đầu Lâm Gia Uyển.
Nàng ta cắn môi chấp nhận, nhưng trong đầu lại sinh ra ý niệm khác.
Mộ Dung Bắc Hải a Mộ Dung Bắc Hải, là ngươi đối bất nhân với ta trước.
Vậy cũng đừng trách ta bất nghĩa với ngươi Sau khi thành thân ba ngày đúng ra là nên lại mặt.
Lâm Linh Nhi phái người đi tìm Mộ Dung Bắc Hải nói một tiếng, còn chưa kịp thấy Mộ Dung Bắc Hải, nha hoàn bên người nàng cũng đã bị thị vệ ngoài viện ngăn cản “Điện hạ có lệnh, bất kể người nào bên cạnh Lâm sườn phi cũng không thể tới gần”
Nha hoàn hồi môn không cam lòng nói: “Xin thị vệ đại ca hãy giúp ta thông báo một tiếng, hôm nay là ngày nên về Lâm phủ, điện hạ có thể cho sườn phi chúng tôi chút mặt mũi được không, ít nhất giữ mặt mũi với người ngoài cũng được. Nếu không Lâm phủ thấy khó coi thì đối với danh dự của Vương gia cũng không tốt”
Khi thị vệ thuật lại những lời ấy cho Mộ Dung Bắc Hải thì chỉ đổi lấy một tiếng cười nhạo của hắn.
“Danh dự? Bổn vương đã sớm không còn là thái tử, muốn thanh danh hiền đức làm cái gì. Ngươi bảo người bên ngoài lập tức rời đi, còn chuyện lại mặt, sườn phi tự mình lại mặt là được ri Nha hoàn đành phải căm giận bất bình nói cho Lâm Gia Uyển.
Lâm Gia Uyển đã sớm dự liệu được cục diện này, dù biết là cự tuyệt nhưng ki nghe vậy thì trong lòng cũng tức giận.
Nàng dẫn người lạnh lùng trở về Lâm phủ Sơn vương không đến, môn lễ lúc này cũng có vẻ càng đơn sơ.
Lâm Thái Úy tức giận quăng ngã ly trà: “Thăng nhóc vô lễ!”
Lâm phu nhân còn vụng trộm lau nước mắt: “Đây thì có gì tốt, Sơn vương đối xử với nữ nhi của chúng ta như thế, sợ là tương lai sẽ càng khó sống. Lúc trước tôi đã nói, không nên lựa chọn Sơn vương, cố tình các ngươi đều nhận định hắn rất dễ sống chung, nói cái gì mà tính tình hiền lành, về sau sẽ có thể thượng vị thêm lần nữa. Hiện tại thì sao, đã làm sườn phi rồi, ngay cả lễ lại mặt mà đối Thái Úy tức giận đến quá mức, xoay người đi thư phòng viết sổ con thượng tấu hoàng thượng.
Lâm Gia Uyển sai người đóng cửa phòng lại, nói với Lâm phu nhân: “Nương, nữ nhỉ có một kế không biết có ổn thỏa hay không. Tuy nói kế này là bí quá hoá liều, nhưng chúng ta đã đi đến bước này rồi, đã sớm không còn đường sống để quay đầu, xin mẫu thân nhất định phải giúp con!”
Lâm phu nhân vừa nghe nàng ta nói những lời này thì trong lòng lộp bộp: “Con muốn làm cái gì đó, Gia Uyển, nương nhát gan, con trăm ngàn không nên hù dọa nương”
Lâm Linh Nhi thu liễm thần sắc, ghé vào.
tai Lâm phu nhân thì thầm nói mấy câu.
Chờ Lâm phu nhân kịp phản ứng ý tứ trong đó, nhất thời sắc mặt trắng bệch, cả người đều ở phát run.
“Con, con điên rồi sao! Đây chính là sai lầm to lớn, một khi để người ta phát hiện, đừng nói là con, toàn bộ Lâm gia cũng sẽ bị chém đầu”
Lâm Gia Uyển lãnh đạm: “Lúc trước khi giết chết muội muội, Lâm gia chúng ta đã đứng bên vực huyền nhai rồi, mẫu thân nghĩ rằng, đứng bất động tại chỗ thì có thể bảo.
toàn được bản thân sao? Muốn đi lên chỗ cao, thì chỉ có một con đường sinh tử này thôi Huống chỉ việc này ngươi biết ta biết, ngay cả phụ thân tốt nhất cũng phải giữ bí mật. Chúng ta không nói ra thì tuyệt không sẽ có người nào biết được.”
Lâm phu nhân gấp đến độ xoay quanh: “Chuyện đó giống nhau sau! Con đang lấy chuyện hoàng tự ra đùa giỡn đó, lừa dối Sơn vương điện hạ cùng nam nhân khác làm ra cái loại chuyện này, một khi bị người khác phát hiện, tru di cửu tộc cũng không vì quá. Gia Uyển, con đừng có hồ đồ, con phải hiểu rõ mọi chuyện!”
“Con đã nghĩ kỹ rồi, nương, con không còn lựa chọn nào khác, ngương chưa nhìn thấy thái độ Mộ Dung Bắc Hải đối với con……