Tất cả những gì nàng ta làm lúc trước, chẳng qua chỉ là thủ đoạn để nàng ta thoát khỏi Mộ Dung Bắc Quý mà thôi.
Nhưng phải nói Triệu An Linh gây náo loạn như vậy cũng khá tốt.
Bởi vì rất nhiều lần trong tiềm thức của Mộ Dung Bắc Quý đã nhắc đến Thái tử phi, nhiều hơn so với khi nàng ta ở Đông Cung, Triệu An Linh cũng không quản được trong lòng người trong cung nghĩ thế nào.
Nàng ta ngồi lặng lẽ bên cạnh chiếc giường nhỏ của Quý phi, chờ Mộ Dung Bắc Quý giải quyết xong công việc.
Khi Mộ Dung Bắc Quý nhìn thấy nàng ta đến đây, tự nhiên trong mắt có cảm giác sáng ngời.
Lúc trước, chuyện Triệu An Linh vì cứu Triệu Khương Lan cố ý lên Đài Kim Minh đánh trống kêu oan đã được lưu truyền rộng rãi trong triều.
Không ít người khen ngợi Triệu Đường, nói là hai tỷ muội nhà bọn họ tình thâm, khiến người ta ngưỡng mộ.
Ban đầu Mộ Dung Bắc Quý nghe xong, chỉ cảm thấy khit mũi cười nhạo.
Triệu An Linh và Triệu Khương Lan là tỷ muội tình thâm?
Thật đúng là người nói nhăng nói cuội, hai người bọn họ gặp mặt thì đều muốn đấu đá nhau, ngay cả khách sáo hời hợt cũng không muốn thể hiện ra bên ngoài.
Nhưng quả thật trong lòng hẳn cảm thấy kỳ quái, bởi vì với sự hiếu biết của hẳn về Triệu An Linh thì đây tuyệt đối không phải chuyện nàng †a có thể làm ra.
Cho nên sau khi gặp Triệu An Linh, Mộ Dung Bắc Quý không nói điều gì về mình, mà đầu tiên là hỏi về chuyện đánh trống của nàng ta.
Triệu An Linh nhún vai, không chút quan tâm nói: “Chuyện này thì có gì mà không rõ, chính là như các ngươi nhìn thấy, ta vì cứu Triệu Khương Lan mà lên Đài Kim Minh, kết quả cũng rất là tốt. Nàng ta không phải đã bình an trở về từ Đại Tông Chính Viện sao, bây giờ Triệu An Hinh cũng đã bị áp giải vào đại lao chờ xử lý, tất cả đều trở về vị trí ban đầu”
“Nhưng tại sao ngươi lại cứu Triệu Khương Lan? Không phải ngươi rất ghét nàng ta, thậm chí còn rất hận nàng ta sao?”
“Bây giờ ta không hề ghét nàng ta. Mặc dù nàng ta có một đống tật xấu nhưng nói chung thì vẫn là người tốt. Cho nên ta và nàng ta làm hoà, sau này chúng ta sẽ không đối đầu nữa, sẽ là một cặp tỷ muội bình thường”
Mộ Dung Bắc Quý giật mình nhìn nàng ta.
“Ngươi thật sự có thể làm được điều này, đúng là làm cho người ta khó tin?”
“Ta và Triệu Khương Lan vốn không có thâm thù đại oán nào, thành thật mà nói, lúc trước chúng ta không đối nghịch như v: ò không phải bởi vì ngươi lúc nào cũng không thuận mắt với Mộ Dung Bắc Uyên, ta là Vương phi của ngươi nên luôn phải bất đắc dĩ đứng ngang hàng, không màng đại cuộc mà giúp đỡ ngươi.”
Bị Triệu An Linh nói như vậy, Mộ Dung Bắc Quý có chút nghẹn lời.
Một lúc sau hẳn mới nghĩ đến chuyện quan trọng hơn, vội vàng hỏi: “Hôm nay ngươi trở về Đông Cung, là định chuyển về lại sao? Như vậy cũng tốt, đồ đạc của ngươi đặt ở trong cung này cũng không có người động qua, bây giờ có thể quay về với chủ của nó rồi”
“Ngươi nghĩ cái gì vậy? Ta có phải là loại người tự nhiên nổi cáu đâu, lúc trước nói hoà ly chẳng lế bây giờ lại muốn dừng lại sao! Hôm nay ta trở về, là tìm ngươi đi làm thủ tục, ta đã hỏi về thủ tục hoà ly rồi, nếu chúng ta xác định chia xa, còn phải ký thư hoà ly, sau đó mang nó đến Lễ Bộ để cho bọn họ ghi chép. Ban đầu, vấn đề này phải được thông báo với thiên hạ, nhưng nếu ngươi cho rằng đây không phải là chuyện vinh quang, không muốn nói ra thì chúng ta chỉ cần thay đổi quan hệ ở Lễ Bộ là được.”