Không quá hai ngày, hẳn liền triệu Trần Lập Huy ngự thư phòng gặp mặt.
Trần Lập Huy vốn nghĩ tiến cung là bởi vì họ sắp vào triều làm quan, Hoàng thượng gọi mấy người tới dặn dò khuyến khích vài câu.
Ai ngờ vào cung mới biết Hoàng thượng chỉ gặp một mình hắn Chiêu Vũ Đế khi nhìn thấy Trạng nguyên lang tuổi còn trẻ này mà khí chất không tâm thường, trong lòng tràn đầy ưa thích.
Lại nghĩ đến đứa con gái không biết nghĩ ngợi kia, quả thực càng thêm tức giận Trần Lập Huy thấy Chiêu Vũ Đế đánh giá hẳn từ trên xuống dưới một hồi lâu, trong lòng có chút hoảng hốt.
Mục đích của cuộc gặp này không rõ ràng, làm cho hẳn phát hoảng.
Chẳng lẽ thật sự giống như sư mẫu nói, quyền lực của đế vương không thể khiêu chiến.
Lúc trước hắn bởi vì chuyện lão sư cùng thư viện Dụ Hoa dẫn thí sinh quỳ lạy bên ngoài tường cung, âm ï sôi nổi.
Hiện tại Hoàng thượng sẽ không tính sổ muộn đó chứ.
Lại đợi một lát, Chiêu Vũ Đế rốt cục mở: miệng.
“Ái khanh, trong nhà ngươi đã có vợ chưa?”
Trần Lập Huy mơ hồ trong nháy mắt, lắc đầu: ‘Vi thần tuổi còn nhỏ, còn chưa cân nhắc chuyện này”
“Như vậy, trâm hôm nay tìm ngươi tới đây, là bởi vì mấy ngày trước khi các ngươi cưỡi ngựa đi dạo phố, Công chúa Ninh Vân của trãm cũng đi xem, ấn tượng của nàng đối với ngươi cũng không tệ lắm. Công chúa bây giờ đã đến tuổi kết hôn, trẫm vẫn luôn giúp nàng tuyển chọn Phò mã, trẫm muốn hỏi ái khanh có bằng lòng lấy công chúa hay không”
Chiêu Vũ Đế nói xong, Trần Lập Huy liền Sợ ngây người Hân choáng váng nhìn Chiêu Vũ Đế, nhất thời không biết nói cái gì.
Chiêu Vũ Đế chậc một tiếng, đứng lên võ vai hắn: “Cái khác thì không vấn đề, chỉ là dựa theo quy ước của triều đại này, phàm là người làm Phò mã không thể làm quan. Nhưng Phò mã có chỗ tốt của Phò mã, sau này đi đâu cũng là người có địa vị không tâm thường, mỗi người đều ngước lên. Dù sao trẫm dưới gối không có nhiều công chúa lầm, Ninh Vân cũng được trãm sủng ái từ nhỏ mà lớn lên, nếu ngươi có thể trở thành phu quân của nàng, trẫm vẫn hài lòng.
Chiêu Vũ Đế sở dĩ nói như vậy, cũng là muốn thăm dò một chút ý nghĩ chân thật của Trần Lập Huy.
Nếu như người này cũng nghĩ giống như Ninh Vân, cho rằng làm quan không bãng làm Phò mã.
Thì coi như hắn nhìn lầm người, chẳng bằng để Ninh Vân đạt được ước nguyện.
Nhưng nếu hẳn ta từ chối, đó là một đứa trẻ tốt đáng để sử dụng.
Nghe được mấy chữ “Không thể làm quan”, Trần Lập Huy chỉ cảm thấy đầu óc ong ong muốn nổ tung.
Hắn vội vã quỳ xuống đất.
“Vi thần chỉ muốn dùng hết sức lực của mình mà cống hiến cho triều đình, Công chúa là lá ngọc cành vàng, há là nơi để kẻ xuất thân hàn môn như vi thần có thể leo lên cao. Xin Hoàng thượng thu hồi thành mệnh, vi thần không dám tiếp nhận ý tốt này. “
Chiêu Vũ Đế nhếch khóe môi trog im lặng, nhưng lại sợ Ninh Vân ở trước mặt mình ầm ï, liền thở dài một tiếng.
“Ái khanh, trước đừng vội vàng từ chối trẫm mà, ngươi trở về suy nghĩ thật tường tỏ một phen, ba ngày sau lại cho trẫm một câu trả lời”
Nói xong, liền phất phất tay cho người lui ra.
Từ trong cung đi ra, Trần Lập Huy chỉ cảm thấy hô hấp cũng thấy đau đớn.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua bức tường cung màu đỏ thẫm, trong lòng phảng phất như có một bàn tay vô hình nắm chặt lấy hắn, “Đi Thần vương phủ!” Trần Lập Huy tâm sự nặng nề phân phó tùy tùng.
Bên ngoài Thần vương phủ, Chu Dương trông thấy người đến là tân khoa Trạng nguyên, vội vàng mời người đến ngoại sảnh dâng trà Vội thông báo cho Mộ Dung Bắc Uyên Triệu Khương Lan đang ở Mộ Dung Bắc Uyên thư phòng vẽ thiết kế trang sức, nghe được thong truyền liền ngẩng đầu lên.
“A, tiểu soái ca sao lại tới đây, ta cũng muốn đi gặp hắn”
Mộ Dung Bắc Uyên cảnh cáo liếc nàng một cái: “Tiểu soái ca?”