Mộ Dung Bắc Uyên giật mình kinh ngạc: “Không ngờ là như vậy.”
Hắn cau mày nói: “Có lẽ Vương phi cũng không rõ những chuyện này, dù sao nàng ấy cũng không thể dùng những vật như vậy để làm bản vương bị thương”
Triệu Khương Lan siết chặt ngón tay, nàng cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ trong lòng.
Nàng không muốn để Mộ Dung Bắc Uyên hiểu rõ sự thâm hiểm của thủ đoạn này nên giả vờ gật đầu đồng ý.
“Có lẽ đúng là Vương phi không cố ý, làm sao có người lại tặng thứ đồ nếu dùng nhiều có thể gây hại tới sức khỏe cho trượng phu của mình chứ? Nếu trong lòng nàng ta thật sự có huynh thì không thể nào lại dùng loại trà hương này để hại huynh”
“Nhưng thân là đại phu, ta vẫn phải nhắc nhở huynh, nếu không về sau Vương phi rất có thể lại phạm phải những sai lâm như vậy. Như vậy đi, bây giờ ta sẽ đem chỗ trà hương này đi. Nhờ huynh nói với Triệu Thanh Nghỉ một chút. Chuyện này huynh cũng không cần quan tâm, nếu phát hiện ra trong này có vấn đề, về sau không dùng nữa là được. Còn về sức khỏe của Tiên nữ, chỉ cần nó không ngửi mùi hương này nữa thì sẽ từ từ khỏe lại. Có lẽ đến mai là nó lại ăn uống được bình thường, nhảy nhót vui vẻ, huynh cũng không cần quá lo lắng đâu”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu, vốn dĩ hắn định đi cùng Triệu Khương Lan đến Tê Quang Các nhưng đã bị nàng ngăn lại.
“Thôi, một mình ta đi là được rồi, huynh không cần đi theo đâu.
Huynh yên tâm ta sẽ không cãi nhau với Vương phi, ta chỉ qua đó dặn dò vài câu thôi, không có gì phải lo”
Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ, trong chuyện này người có lỗi đương nhiên là Triệu Thanh Nghi.
Nhưng nàng ta tặng quà cho hắn cũng là vì có ý tốt.
Nếu bây giờ hắn cũng sang đó, không khỏi có cảm giác như đang chỉ trích Triệu Thanh Nghỉ, chỉ sợ nàng ta sẽ thấy mất mặt.
Không bằng để Triệu Khương Lan đi một mình còn hơn, hắn sẽ làm như không biết, như vậy cũng không làm ảnh hưởng tới tình cảm phu thê.
Trước khi đến Tê Quang Các, Triệu Khương Lan lấy riêng mấy mảnh trà hương ra để vào tay áo.
Phần còn lại thì đem tới Tê Quang Các.
Đám hạ nhân ở Tê Quang Các nhìn thấy Triệu Khương Lan tới đều hơi kinh ngạc.
Bọn nha hoàn chạy ra nghênh tiếp lại tới đây?”
Công chúa Nhã Lan, sao người Khuôn mặt Triệu Khương Lan lạnh đi, từ khi ra khỏi chỗ của Mộ Dung Bắc Uyên, tâm trạng nàn đã vô cùng phiền muộn.
Triệu Khương Lan ném chiếc hộp đựng trà hương xuống đất.