Rất rõ thấy rằng Ứng Dương Thời có ý căm hận dày đặc với Liên Tư Thành.
Tôn Quyết không rõ lý do: “Ứng tướng quân, tuy rằng hành động của nhà họ Liên khiến người ta khinh thường, nhưng bản thân Liên Tư Thành có năng lực hành quân đánh giặc không tệ, ít nhất vẫn cao hơn Lê Vương không biết bao nhiêu, vì sao người lại chán ghét hắn như vậy?”
Lê Vương mà lại đi tạo phản, tin tức này thật là khiến người ta rất giật mình.
Lúc trước bọn họ đã nhận được tin nhắc nhở nói, bên chỗ Lê Vương có chút thay đổi lạ, thời gian gấp rút tiếp viện có lẽ sẽ chịu ảnh hưởng. Lúc ấy hai người họ đã tính toán xong trường hợp xấu nhất, nếu thật sự không đợi được viện quân thì chỉ có thể bỏ Bái Lâm thành.
Vừa sơ tán bá tánh về phía nam, vừa tìm sự trợ giúp khác từ triều đình.
Ai mà ngờ tới, Liên Tư Thành lại không cần tốn nhiều sức mà đoạt lại thuỷ quân Đông Nam từ trong tay Lê Vương.
Nhất thời, thật là không biết nên nói Liên Tư Thành này có uy vọng quá sâu sắc, hay là thế lực của Lê Vương quá yếu.
Ứng Dương Thời thừa dịp xung quanh vắng vẻ, nhịn không được mà căm giận bất bình nói với Tôn Quyết: “Tôn tướng quân đã từng nghe nói trận chiến ba năm trước của Tùng Gia Lĩnh chưa?"
Tôn Quyết gật đầu: “Tất nhiên, đó là chiến dịch một trận thành danh của Liên Tư Thành, Thịnh Khang đối đầu với Vinh Dương, Thiết Ngô Quân của các ngươi đã chịu không ít lỗ, ngay lúc đó viện quân chính là thuỷ quân Đồng Nam trong tay Liên Tư Thành, không phải hắn đánh thắng trận lớn đó sao!” “Thắng trận lớn cái chó má, thủ đoạn lòng chó đó dơ bẩn muốn chết, căn bản chính là dẫm lên tính mạng thân gia của chúng tướng sĩ bọn ta để lên cao!”
Ứng Dương Thời nói khái quát chuyện xảy ra năm đó với ông, Tôn Quyết kinh ngạc đến nỗi muốn rớt cằm.
Ông dẫn binh đánh nhau nhiều năm, đúng là lần đầu nghe qua chuyện không biết xấu hổ như vậy. Bản đi huynh đệ quốc gia của mình để cầu vinh, để nhà họ Liên của hắn trở thành nhà quyền quý hưng thịnh nhất Thịnh Khang.
Thì ra lại có nội tình như thế. “Chuyện này, chỉ có một số rất ít phó tướng trong quân ta và La soái ta biết. Vì suy xét việc bại lộ sẽ ảnh hưởng đến lòng quân, ảnh hưởng đến không chỉ Thiết Ngô Quân mà lại càng ảnh hưởng đến người thuỷ quân Đông Nam, chúng ta đành chọn im lặng. Nhớ trước đây, Phú Sơn Phú tướng quân trong quân ta thay hắn ta gánh oan ức, sau khi Phú tướng quân được ngời ta cứu ra vì sống tạm bợ chỉ có thể vào rừng làm cướp, nhưng Liên Tư Thành hẳn thì sao, được phụng dưỡng ở đàn tế thần, vạn người kính ngưỡng, người như vậy, lão Ứng ta là người đầu tiên muốn giết chết hắn!”
Tôn Quyết nghe xong liên tục lắc đầu: “Thật không ngờ tới mà. Chiếu theo kiểu cách diễn xuất của người này, một lần nữa nằm giữ thuỷ quân Đông Nam, chỉ sợ tương lai triều đình cũng sẽ không được sống yên. Hoàng thượng cử người này đi không khác gì uống rượu độc giải khát. Nhưng mà trước mắt, có thể ngăn khát là quan trọng nhất, Ứng tướng quân, trận lớn sắp tới thì phải khống chế được cảm xúc cá nhân Trận này, chúng ta còn phải trông cậy vào hắn.”
Ứng Dương Thời chỉ có thể đồng ý.
Có lẽ là Thiết Ngô Quân làm việc quá cẩn thận, quân Tây Bắc làm sao cũng không tìm thấy cửa để đột phá, hơn nữa viện quân đang trên đường tới, bọn chúng cũng gấp gáp.
Trước mắt nếu có thể ép cho Thiết Ngô Quân bất đắc dĩ ra khỏi thành nghênh chiến sẽ là kế tốt nhất.
Chỉ là, vật phẩm trong Bái Lâm thành đầy đủ, cho dù là nguồn nước hay lương thảo, cũng đều không đến nỗi đứt gánh.
Mộ Dung Bắc Hiền tức muốn hộc máu mà sai người đi tra xét ép vào đường sống của họ, tìm mấy tháng, thật sự đã để cho chúng phát hiện.
Không phải thứ khác, lại đúng là nguồn nước.
Địa thế trong thành cao, hiện giờ con đường cung cấp nước đảm bảo cho binh lính bá tánh trong thành chính là mương máng được tu sửa phía trước.
Sau lưng thành Bái Lâm dựa vào một khe suối ẩn. Khe suối tuy không có lượng nước quá nhiều, nhưng nuôi sống một toà thành không lớn không nhỏ cũng đủ rồi.
Thượng nguồn con suối ở trên núi, chảy xuống từ chỗ cao, trải qua tu sửa kĩ thuật hoàn hảo, mương máng đã trở thành nguồn cấp nước cho Bái Lâm.
Không chỉ trong thành được lợi, Thiết Ngô Quân cũng dựa vào nguồn nước này mà sống qua khoảng thời gian này.
Sau khi người của Mộ Dung Bắc Hiền phát hiện nguồn nước tới của thành Bái Lâm đã nghĩ tới chuyện ra tới với con suối ẩn này.
Nhưng đây là nước chảy, không phải nước lặng, muốn dựa vào hạ thuốc cũng không thuận lợi. Huống chi trong tay họ cũng không có đủ các vị thuốc để hạ độc người trong thành, một cách khác để cắt đứt nguồn nước, chính là ngăn cản.