Hứa Mạnh Niên mang theo đám người Hứa phu nhân và Hứa An Liễu vội vàng ra cổng nghênh đón.
Rõ ràng lần trước Mộ Dung Bắc Hải còn đối xử với bọn họ tương đối khách khí, nhưng lúc này vẻ mặt u ám, như sương lạnh, vừa thấy chính là vô cùng tức giận.
Hứa Mạnh Niên thấy hắn tự mình đến, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm rằng may mắn là Sơn Vương điện hạ không sao.
Nếu hắn thực sự xảy ra chuyện, chỉ sợ Hứa gia phải trả giả lớn.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Hải, trái tim Hứa Mạnh Niên lại nhảy lên.
Ông ta cẩn thận hỏi: “Điện hạ, nghe nói hôm qua ngài bị hạ độc, trong lòng hạ quan lo lắng, bây giờ nhìn ngài không sao rồi, thật sự là tốt quá.”
Mộ Dung Bắc Hải hừ lạnh một tiếng: “Hừ, theo như bản vương thấy, hiện nay bản vương không sao rồi, Hứa đại nhân không vui vẻ lắm.”
Hứa Mạnh Niên sắc mặt đại biến: “Điện hạ, lời này sao có thể nói được! Hứa gia từ trên xuống dưới đều mang lòng kính yêu quan tâm ngài, huống chi bây giờ, Mạn Nhi lại là sườn phi của ngài, chúng ta sao lại hy vọng ngài không khỏe được chứ?”
“Ngươi còn dám nhắc đến Hứa Mạn Nhi? Hôm qua đã phát hiện ra là tỳ nữ bên người của Hứa Mạn Nhi hạ độc bổn vương. Nữ nhân kia rõ ràng là người có hiềm nghi lớn nhất trong việc hạ độc bản vương, cố tình nàng ta cái gì cũng nói không rõ, hỏi cái gì cũng đều ấp a ấp úng, bổn vương nhìn ra được trong lòng nàng ta có quỷ, mới có thể nói ấp úng như thế”
“Bây giờ bản vương cũng không tin nàng ta nữa, vị trí trắc phi này, nàng ta cũng chẳng có tư cách ngồi nữa.”
Hứa Mạnh Niên vừa nghe thấy lời này trái tim bèn lạc nhịp.
Chuyện gì thế này, trước đây không phải Mộ Dung Bắc Hải rất sủng ái Hứa Mạn Nhi sao?
Mới qua có bao lâu đâu chứ, thái độ này thay đổi nhanh chóng mặt luôn ấy. Chẳng lẽ do lần này hắn bị hạ độc nên liền nghi ngờ
Hứa Mạn Nhi gây ra sao?
Thấy Mộ Dung Bắc Hải tức giận như vậy, Hứa phu nhân liếc mắt một cái, vội nói.
“Điện hạ, chúng thần bị oan, thực chất gia đình chúng thần không liên lạc mấy với Hứa Mạn Nhi. Mặc dù nói nàng ta là biểu tiểu thư nhà họ Hứa, nhưng người cũng biết mà, mẫu thân của nàng ta sớm đã bỏ nhà theo nhà theo người khác rồi, rất lâu chưa quay về nhà họ Hứa, Hứa Mạn Nhi cũng là lớn lên bên ngoài, mãi đến năm nay mới về đây. Nàng ta vốn là người thế nào, chúng thần hoàn toàn không biết rõ, cũng không có tình cảm gì nhiều với nàng. Thế nên nếu nàng ta có làm sai chuyện gì thì chuyện đó hoàn toàn không liên quan đến nhà họ Hứa!”
Hứa Mạnh Niên thấy Hứa phu nhân nói vậy, bèn theo sau thêm thắt vào.
“Đúng vậy đúng vậy, điện hạ, mặc dù hạ quan cũng là cữu cữu của nàng ta, nhưng thực sự không hiểu gì về Hứa Mạn Nhi cả, vốn nghĩ thuận tiện tìm cho nàng ta một gia đình nào đó kha khá để gả nàng đi, cũng xem như chúng ta đã nể mặt người mẹ đã khuất của nàng ta rồi. Nhưng nào có ngờ nàng ta có thể trèo lên tới tận người, đây vốn là loại phúc phần to lớn nhất thế gian, nhưng nếu nó đã làm sai chuyện gì khiến ngài gặp phải bất lợi, chúng thần cũng không dám bao che.”
Hứa phu nhân lập tức tiếp lời: “Đúng đó điện hạ! Không giấu gì điện hạ, chúng thần còn không muốn có bất cứ quan hệ gì với nàng ta, mẫu thân của nàng ta đã làm ra chuyện kia, dù sao cũng làm xấu mặt gia môn nhà họ Hứa. Cho nên, chúng thần vẫn luôn không muốn có bất cứ quan hệ gì với Hứa Mạn Nhi, xin người đừng vì Hứa Mạn Nhi mà trút giận lên nhà họ Hứa chúng thần!”
Mộ Dung Bắc Hải cười lạnh trong lòng, mặt mũi miệng lưỡi của người nhà này đúng là dày như tường thành.
Lúc trước khi hắn phong Hứa Mạn Nhi làm trắc phi, bọn họ luôn mang cái dáng vẻ vuốt đuôi nịnh hót.
Bây giờ hắn nhắc tới chuyện có thể Hứa Mạn Nhi có liên quan đến việc mưu hại hắn, bọn họ bèn đổi một khuôn mặt khác, vội vàng cắt đứt quan hệ.
Xem Hứa Mạn Nhi như tại hoạ, phải phải bỏ cho thật sạch mới được.