Rõ ràng khi gặp nhau lần trước, hai người và phu thê Lê Vương bọn họ vẫn còn uống rượu vui vẻ.
Có ai ngờ rằng, chỉ sau một thời gian ngắn ngủi, gặp lại nhau lần nữa đã là âm dương cách biệt.
Hai người không tiện ở lại đó lâu, liền đi thẳng vào trong điện.
Vừa vào cửa, bọn họ liền nhìn thấy hai đứa nhỏ đang quỳ rạp trên mặt đất.
Đứa nhỏ ăn trên mình bộ trang phục, đôi tay nhỏ bé không biết làm gì chỉ đành đặt bên cạnh chân, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi đã cảm thấy thấy vô cùng đáng thương rồi.
Ánh mắt Triệu Khương Lan lướt nhìn qua Mộ Dung Bắc Quý đang đứng đó, nàng không khỏi cau mày lại.
Nhìn thấy bọn họ, Chiêu Vũ để bèn nói: "Thật đúng lúc, các con đến cho trẫm chủ ý xem. Lê Vương phủ hiện giờ không còn ai, hai đứa nhỏ này hẳn phải tìm cho chúng một chốn dung thân khác. Thái tử đề nghị, biệt cung nhỏ bên anh núi Nhạn Lạc có phong cảnh tuyệt đẹp, lại không sợ ai tới quấy rầy. Trẫm tính đưa hai đứa nhỏ qua đó, rồi tìm thầy dạy dỗ cho chúng. Trẫm thấy đây là một ý kiến hay. "
Biệt cung nhỏ?
Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nhau, trong lòng cảm thấy không yên tâm.
Hai hài tử nhỏ như vậy, phụ mẫu đã mất rồi, liền bị đưa tới một biệt cung xa xôi.
Chuyến đi này, chính là nắm chắc sẽ bị chịu sự lạnh nhạt, sẽ mất đi ân sủng.
Nếu gặp được người hầu hạ hiểu quy tắc, trọng tình nghĩa thì không nói làm gì, nhưng không may gặp phải kẻ chỉ biết nịnh nọt bợ đỡ kẻ quyền thế, thì không biết kẻ đó sẽ đối xử với hai hài tử như thế nào nữa.
Triệu Khương Lan là người lớn lên trong cung từ khi còn nhỏ, vì thế nàng hiểu rõ hơn ai hết lòng dạ của người hầu kẻ hạ trong cung.
Có một vài kẻ không sợ trời cao đất dày, chiếm đoạt đồ dùng của chủ tử, bản thân người chủ tử cũng không hề hay biết.
Hài tử lại càng không hiểu chuyện gì, mà kể cả có hiểu chuyện, bị bắt nạt cũng sẽ không có cơ hội được gặp Chiêu Vũ đế.
Sau này phải chịu khổ qua ngày, kẻ dưới phạm tội, thậm chí đến người nghe chúng than trách kể khổ cũng không có.
Có lẽ là Triệu Khương Lan cùng Mộ Dung Bắc Uyên muốn cùng nhau tới, bởi trong lòng cả hai đều có chút không yên tâm.
Hai hài tử nhớ lại lời ma ma dạy trước đó, ma ma nói rằng Tứ thúc và Tứ thẩm là người vô cùng tốt bụng.
Nếu được gặp họ, phải nhờ họ bảo vệ mình.
Hoàng để gia gia muốn đuổi chúng đi, tuy rằng không biết sẽ phải đi đâu, nhưng chúng rất Sợ.
Vì vậy, Dung Nhật và Dung Sương hướng đôi mắt đầy mong chờ lại, nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan.
Dung Sương còn nhỏ tiếng gọi: "Tứ thúc, tứ thẩm"
Triệu Khương Lan không nghe rõ, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lại nghe thấy rất rõ ràng.
Trong lòng hắn càng thêm phần khó chịu, không chịu nổi lên tiếng: "Phụ hoàng, tuy rằng biệt viện nhỏ đó có môi trường tốt, nhưng lại cách Kinh Thành khá xa, hai đứa nhỏ lại còn quá bé, nếu có bệnh tật ốm đau, đại phu cũng khó lòng đến kịp."
Triệu Khương Lan nói tiếp lời: "Đúng vậy phụ hoàng, tuổi hai hài tử giờ đây chính là lúc dễ ốm đau nhất. Vốn dĩ người hầu luôn bên cạnh chăm sóc chúng cũng không còn bên cạnh. Nếu trong người không khỏe sẽ rất bất tiện"
Dung Sương vừa quỳ vừa lê tới bên cạnh người Triệu Khương Lan, nha đầu vươn tay kéo vạt áo của nàng.
“Thẩm thẩm” Nha đầu thận trọng lên tiếng, “Chân con đau, ở đây cũng đau nữa”
Nó chỉ vào cái đầu nhỏ của mình.