Lại là Thẩm Hi Nguyệt! Triệu Khương Lan tức giận liếc nhìn nàng ta, sau đó nhìn Khê Hà khinh thường.
“Bổn cung không biết, trắc phu nhân của phủ người đã được gả đi rồi mà vẫn còn thích tư hạ câu kết với trắc phi của Thần vương phủ. Lẽ nào làm nô tỳ đến nghiện luôn rồi sao, chuyện gì cũng thích tìm chủ cũ giúp đỡ”
Khê Hà để mặc cho nàng mắng mỏ, cũng không dám lên tiếng.
Hầu phu nhân đương nhiên sẽ không nói giúp Khê Hà, đẩy nàng ta một cái, bảo hàng tại quỳ xuống.
“Còn không mau xin lỗi vương phi, đúng là xuất thân hạ nhân, không có một chút phép tắc. Hôm qua ở yến tiệc đã có những lời không phải với vương phi, lão thân cũng mới biết, ả ta ở sau lưng âm thầm khiêu khích con trai ta đối phó người. Ngày thường cũng không ít lần nói những lời không tốt về người, cho nên mới khiến lão thân hiểu lầm, cầu xin vương phi đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng tính toán với chúng tôi.”
Thái độ của bà ta đúng là hạ thấp hơn ngày hôm qua không biết bao nhiêu lần rồi.
Triệu Khương Lan cũng không muốn ỷ thế hiếp người, tuy lão thái thái này đáng ghét, nhưng suy cho cùng cũng là hầu phủ phu nhân.
Nếu như nàng thất lễ, e là sẽ không tốt cho thanh danh của vương phủ.
Triệu Khương Lan đang uống trà, nhìn đối phương còn muốn nói thêm, không tiện đuổi người.
Nàng chỉ vào chiếc ghế đẩu phía dưới, nói: “Lão phu nhân mời ngồi, nếu đã đến rồi, trời lạnh đất rét, sẵn tiện uống miếng trà nóng rồi đi.”
Khê Hà nghe vậy liền chật vật đứng dậy, chủ động nói: “Là nô tỳ không giữ quy tắc đắc tội vương phi, nô tỳ ở đây đền tội với vương phi. Hay là để nô tỳ hầu hạ ở bên cạnh đi” Hầu phu nhân nháy mắt với nàng ta: “Còn sững sờ ra đó làm gì, mau qua đây rót trà đi”
Triệu Khương Lan thờ ơ thở dài: “Trắc phu nhân nói đùa rồi, hôm nay người đã trở mình thành chủ tử, làm sao để người tự xưng nô tỳ ở bên cạnh hầu hạ chứ, hay là ngồi xuống cùng uống đi”. | Khê Hà liền vội vàng nói không dám, lấy bình trà từ tay của nha hoàn.
Vạt áo của nàng ta rất dài, nhân lúc mọi người không chú ý đã lén lút cho thứ giấu trong móng tay vào cốc trà.
. Sau đó, nàng ta rót trà vào trong cốc, đưa cho lão phu nhân, rồi đặt một ly trước mặt mình.
Nàng ta không dám ngồi, trên miệng nói cảm ơn vương phi thưởng trà, nhưng chỉ dám đứng phía sau lão phu nhân.
Triệu Khương Lan đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn nàng ta một cái, cũng chẳng thèm quan tâm.
Hầu phu nhân tự chuốc phiền cho mình, hậm hực duỗi tay ra bưng chén trà lên uống mấy ngụm, thay bản thân giải vây.
Nhìn thấy bà ta uống hơn nữa chén, ngực Khê Hà đập thình thịch. Nàng ta âm thầm nghiến răng, cũng nhấp một ngụm nhỏ, nuốt xuống.
Một lúc sau, nàng ta cảm thấy hơi khó chịu, và đầu óc bắt đầu choáng váng.
Lại nhìn sang lão phu nhân, chỉ nhìn thấy bà ta đột nhiên bắt đầu co giật, toàn thân run lên kịch liệt.
Miệng bà ta trào ra bọt trắng xóa, trông rất là đáng sợ.
Triệu Khương Lan nhất thời kinh ngạc, và nhanh chóng đưa tay ra để kiểm tra mạch tượng của bà ta.
Sau khi kiểm tra, nàng phát hiện rõ ràng bà ta là bị trúng độc! Khê Hà cũng chao đảo và gục đầu ngã xuống.
Triệu Khương Lan lại phải ngồi xuống để điều tra tình trạng của nàng ta, quả nhiên nàng ta cũng bị trúng độc.
Nàng chợt nhận ra, sững sờ nhìn vào trong chén trà của hai người họ. Lẽ nào trong chén trà có độc? Xảy ra chuyện này, hai nha hoàn Hầu phủ phu nhân dẫn tới nhất thời không đứng vững.
Hai người họ đang đợi ở bên ngoài đình, nhìn thấy cảnh tượng này, cũng bị dọa sợ mà hét lên.
“Lão phu nhân, người làm sao thế, đừng dọa nô tỳ!” Triệu Khương Lan vừa định bảo người đem trà đi, lát sẽ điều tra rõ ràng sự thật.