Nhưng nàng không quên thân mật trước mặt người khác, rất nhanh liền từ trong lồng ngực La Tước giấy ra.
Lúc này La Tước mới chú ý đến Mộ Dung Bắc Tô và La Kiều Oanh: “Lục hoàng tử và Oanh nhi sao cũng đến đây thế, biên cương là nơi nguy hiểm như thế nào, điện hạ thân thể nghìn vàng, không nên…”
“Được rồi được rồi, La tướng quân, đợi ta quay về kinh thành, nhất định sẽ bị phụ hoàng mẫu phi trách mắng một phen, bây giờ ngươi hãy tha cho ta đi mà. Lần này ta cùng La Kiều Oanh đến, Phú Sơn đột nhiên trở thành phò mã của nước đối địch, vứt bỏ La Kiều Oanh, không thể bỏ qua chuyện này được. La Kiều Oanh lần này đến đây vì muốn gặp hắn nói rõ ràng mọi chuyện.”
Ánh mắt của La Tước lập tức lạnh đi, nặng nề đảo qua La Kiều Oanh.
“Sao lại tùy hứng như thế chứ!” Ta đã nói qua trong thư rồi, hắn có điều khó nói, Thần vương và Thần vương phi nhất định sẽ đem nguyên nhân sự tình nói với muội. Muội còn muốn làm gì nữa!”
“Muội chỉ muốn gặp huynh ấy”
“Gặp hắn? Ngay cả ta bây giờ cũng không thể gặp hắn, muội dựa vào cái gì để gặp chứ! Muội có biết lúc này là thời khắc có bao nhiêu nguy cơ từ tứ phía không, sao có thể vì chuyện nữ nhi tư tình mà làm hỏng đại cục được. Huynh nói với muội, Kiều Oanh, đây không phải là nơi muội giở tính tình đại tiểu thư, Phú Sơn càng không nợ muội, chỉ có ta nợ hắn, cho nên muội đừng đi tìm hắn nữa!”
La Tước bình thường cũng không hung dữ với La Kiều Oanh như thế.
Xem ra là đã bị La Kiều Oanh làm cho tức giận rồi, ánh mắt lộ vẻ trách cứ.
Hồng Vân không đành lòng, ôm lấy La Kiều Oanh, nói với La Tước: “Được rồi, muội ấy đã rất bưồn rồi, chuyện như thế này dù là cô nương nhà nào cũng khó có thể chịu được, chàng có gì từ từ nói, sao phải nặng lời như thế”
Vẻ mặt La Tước nghiêm trọng.
“Mọi người cùng nhau tới?”
“Điện hạ cùng với La Kiều Oanh đi trước, ta không yên tâm, dẫn người đuổi theo đến đây”
Hồng Vân nhìn thấy nước mắt La Kiều Oanh cứ rơi mãi không ngừng, trong lòng cũng quặn thắt lại.
“Thật sự không có cách mào gặp được Phú Sơn hay sao?
Hắn bị nhốt lại rồi sao?”
Vẻ mặt La Tước khẽ động.
Thật ra là không phải bị nhốt, bọn họ thậm chí còn ở thành Chức Du, chưa quay về thủ phủ Phượng Dương.
Vị công chúa Lạc Thiên Ý kia trầm mê vui đùa thưởng thức âm nhạc, cả ngày ở trong thành Chức Du lắc lư.
Đi không ít sòng bạc, tửu lâu, hơn nữa bất luận đi đến đâu đều mang theo Phú Sơn.
Người của Thiết Ngô Quân thậm chí còn lén lút ngụy trang để xuất hiện bên cạnh Phú Sơn, giả vờ như mã nô muốn tiếp cận hắn.
Phú Sơn có thể nhận ra, chỉ để lại bốn chữ: “không được làm càn”.
Điều này chứng tỏ, bây giờ hắn không cách nào rời khỏi.
Thậm chí ở một mức độ nào đó, thân phận của hắn có thể đủ để giữ sự ôn hòa ở biên giới.
Hồng Vân nhẹ nhàng vỗ võ lưng nàng ấy.
“Để ta nghĩ cách” Nàng nhẹ giọng nói.
Sáng sớm hôm sau, La Tước cùng bọn họ ăn sáng xong thì phải đến quân doanh.
Hắn cảm thấy có lỗi với Hồng Vân nói: “Muội đi đường xa xôi đến đây, ta lại phải luyện binh, không thể ở cùng muội, thật sự là…”
Hồng Vân không hề để ý cười cười: “Không sao, ta chuẩn bị đưa Kiều Oanh ra trấn đi dạo. Huynh yên tâm, vương phi phải cho ta nữ thị vệ vô cùng lợi hại, chúng ta tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm, chỉ là đi dạo thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
La Tước nghe ngóng được Lí Mặc đã quay về Phượng Dương, bây giờ canh phòng của Chức Du ngược lại không chặt chẽ như thế nữa.