Trong lòng hẳn không ngừng tự nói với mình, không phải như vậy, không nên tin tưởng nữ nhân này.
Nhưng mà, khi những lời này được nói ra từ miệng nàng, hẳn vẫn không khỏi cảm thấy đau khổ Lách tách, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của hẳn, lướt qua trên mặt Triệu Khương Lan.
Mộ Dung Bắc Uyên khóc.
Trong nháy mắt này tim của Triệu Khương Lan cũng đau nhói vô cùng, thật giống như là bị thứ sắc bén nào đó đâm vào liên tục.
Nàng dùng hết tất cả sức mình để đẩy hẳn ra, Mộ Dung Bắc Uyên mất hồn mất vía rên khẽ một tiếng ngã ngồi trên đất.
Hẳn đột nhiên tháo chiếc nhãn trên tay xuống, nằm chặt trong lòng bàn tay.
“Vậy nên chiếc nhẫn này vốn là ta đưa cho nàng, trong lòng nàng đã không có ta, ta giữ lại nó còn có ý nghĩa gì nữa!”
Triệu Khương Lan đột nhiên quay đầu lại, mắt thấy hẳn đưa tay ra ngoài cửa sổ, duỗi ngón tay ra.
“Dẫu sao Mộ Dung Bắc Uyên ta cũng còn chưa đến nỗi bị một nữ nhân đùa giỡn trong lòng bàn tay. Hôm nay là nàng nói giữa chúng ta không còn gì, ta cần chỉ phải miễn cưỡng cầu xin đến mức như vậy, thứ này đơn giản cứ ném đi cho xong!”
Nói xong, hẳn cứ thế khoát tay, dùng sức ném chiếc nhãn ra ngoài.
Triệu Khương Lan nhìn đường phố trống rỗng bên ngoài, siết chặt hai nằm tay.
“Như vậy cũng tốt.”
Qua một hồi lâu, nàng mới khó khăn lên tiếng: “Vậy bổn cung chúc cho Thần vương điện hạ, không còn vương vấn về chuyện đã qua nữa, ‘từ bây giờ chấm dứt tình cũ, tương lai như gấm.”
Nói rồi, nàng rời đi không thèm quay đầu lại, ở nơi Mộ Dung Bắc Uyên không nhìn thấy, nước mắt đã rơi đầy trên mặt nàng.
gì ở trong cung, tại sao ta chưa từng gặp qua người.”