Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Uyên rất khó coi, Triệu Khương Lan thực lo lắng.
Nàng kéo Lý Mặc một cái nói: “Được rồi, ngươi có nhiều chuyện quan trọng cần phải xử lý như thế, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, đi về đi”
Lý Mặc ừ một tiếng, lại liếc mắt nhìn Cổ vương một cái, ra hiệu bảo hắn đi theo.
Cổ vương lặng lẽ đồng ý, lại nghĩ thầm tên chó hoàng đế này chắc chắn sẽ hỏi hắn về chuyện mà Triệu Khương Lan vừa mới giấu giếm.
Hành động của cả hai đều không lọt vào mắt của Triệu Khương Lan.
Trong mắt nàng lúc này chỉ có mỗi Mộ Dung Bắc Uyên, một Mộ Dung Bắc Uyên đang tức giận.
Khi tất cả mọi người đi hết, Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng nhìn nàng: “Thật không biết thủ đoạn lôi kéo người của Vương phi lợi hại đến như vậy. Ngay cả vua của một nước mà cũng phải xoay xung quanh nàng.
Sao bổn vương lại không biết nàng với hắn ta có giao tình từ lúc nào thế”
Triệu Khương Lan mệt mỏi quá độ, chỉ đành rầu rĩ nói: “Chuyện chàng không biết còn rất nhiều.”
“Nàng trở thành vu y từ khi nào, cuối cùng thì Triệu Thái Phó còn giấu bổn vương bao nhiêu chuyện”
Triệu Khương Lan thầm nghĩ chuyện này Triệu Đường thiệt là oan uổng.
Cho đến bây giờ Triệu Đường còn chưa biết nàng là vu y, sợ là còn không biết vu y là cái gì.
Đáng tiếc, tình thế bây giờ nàng hoàn toàn không cần giải thích rõ mọi chuyện cho Mộ Dung Bắc Uyên.
Hôm nay nói xong thì ngày mai hắn cũng sẽ quên.
Mức độ mất trí còn nhanh hơn so với dự đoán của Triệu Khương Lan.
Trong thư phòng, Lý Mặc lạnh lùng nhìn Cổ vương: “Nói đi, chuyện mà ban nãy Thần vương phi buộc ngươi giấu giếm trãm, đến cùng là chuyện gì!”
Cổ vương chỉ thấy đau đầu, nhưng suy cho cùng thì vạch trần chuyện riêng của người ta cũng không tốt lắm.
Hắn chỉ đành trả lời qua loa: “Chỉ là trao đổi kinh nghiệm chữa bệnh, cũng không có gì quan trọng, bệ hạ không cần quá để tâm”
“Chuyện liên quan đến vương phi thì chính là chuyện của trẫm, sao trẫm có thể không quan tâm”
Thấy Cổ vương không hề bị lung lay, Lý Mặc hừ lạnh một tiếng: “Nửa năm Tim Cổ vương đập mạnh một cái: “Nửa năm gì?”
“Nếu ngươi nói ra, trãm cho phép ngươi quay về Tây Vực sớm nửa năm. Nhưng nếu như ngươi lừa gạt trãm lại bị trẫm biết được vậy có.
nghĩa là thời gian ngươi trở về Tây Vực phải dời lại nửa năm. Điều kiện này không tồi chứ”
Trong lòng Cổ vương thầm mảng tên chó hoàng đế này gian xảo thế nhưng điều kiện nửa năm thực sự rất hấp dẫn, hắn không nhịn được mà động lòng.
“Nếu đã như thế, nói cho bệ hạ biết cũng không có gì. Chỉ sợ bệ hạ nghe xong có lẽ trong lòng sẽ không vui.”
Dù là ai thì khi có thêm một tên tình địch cũng đều sẽ không vui.
Người sáng suốt đều nhìn ra hắn có ý đối với Thần vương phi.
Cổ vương hảng cổ họng rồi nhỏ giọng nói: “Thật không dám giấu giếm bệ hạ, ta phát hiện vị thế tử kia sau khi ạ vong tình cổ thì người bị quên không phải là thế tử phi mà lại là Thần vương phi! Điều này không phải đã nói rõ hắn âm thầm có tình cảm với Thần vương phi.”
Quả nhiên, vừa dứt lời, Lý Mặc lập tức đen mặt.
“Lời này là thật sao?”