Sau khi kết thúc tất cả những thủ tục ở nhà họ La, thì đã đến lúc mà tân lang dìu tân nương lên kiệu hoa.
Mộ Dung Bắc Tô cẩn thận từng chút một đỡ lấy bàn tay thon dài mảnh khảnh của La Kiều Oanh, ngay đến hắn ta cũng không biết, động tác của bản thân lại nghiêm túc cẩn thận đến thế.
Giống như kiểu thành kính mà các tín đồ sùng đạo dành cho các bậc thánh minh vậy.
Thời khắc này, Lập vương như hắn, nắm lấy tay vương phi của chính mình, như thể nắm được cả cuộc đời trong tay.
Cho đến khi La Kiều Oanh đã ngồi hẳn vào kiệu, Mộ Dung Bắc Tô lại leo lên ngựa, hăm hở đi về phía trước.
Không bao lâu sau đã đến trước phủ Lập vương, người ở phủ Lập vương sớm đã chuẩn bị xong cả, phút chốc tiếng chiêng trống vang trời, vô cùng náo nhiệt.
Mộ Dung Bắc Tô đá cửa kiệu hoa, La Kiều Oanh vốn định tự mình xuống kiệu.
Nhưng Mộ Dung Bắc Tô đột nhiên duỗi tay ra, ôm ngang người nàng ấy.
Nàng kinh ngạc nhỏ giọng kêu lên một tiếng, nhưng cũng không chống cự.
Nàng cũng với hai tay ôm lấy bả vai của Mộ Dung Bắc Tô.
Cũng chính tại thời khắc này, La Kiều Oanh biết rõ rằng, từ nay về sau người trước mắt nàng bây giờ sẽ là phu quân của nàng, là cây đại thụ của nàng.
Có thể vì nàng ấy mà che mưa chắn năng, cũng có thể ôm lấy nàng cùng nhau đi qua trần gian phồn thịnh diễm lệ này.
Đợi khi giờ lành đến, là lúc hai người sẽ bái đường.
Chiêu Vũ đế, hoàng hậu và Thục phi đều ăn diện rất vui vẻ.
Nhưng không khác biệt lắm so với quần áo của thường dân bá tánh, thoạt nhìn không khác so với phụ mẫu của những người giàu có bình thường là mấy.
Họ ngồi ở hàng ghế đầu và không ngừng cười híp mắt nhìn đôi tân nhân đang bước đến gần mình.
Lưu công công cũng cười đến nỗi trên mặt lộ rõ những nếp nhăn.
Ông ta hô lớn: “Giờ lành đến! Mời Lập vương và vương phi tiến lên phía trước một bước.”
Hai tay của La Kiều Oanh và Mộ Dung Bắc Tô cùng nắm lấy dây tơ hồng, Lưu công công nói: “Nhất bái thiên địa”
Hai người họ quay người cúi đầu.
Tiếp đó hai người họ liền nhị bái cao đường, hai người ngay ngắn khom người cúi đầu một cái với hoàng thượng hoàng hậu và thục phi đang ngồi trên kia.
Cuối cùng là phu thê giao bái, hai người đứng đối diện nhau, hướng vào nhau mà cúi đầu một cái.
Sau khi bái đường xong, là lúc đưa tân nương vào động phòng.
Nghĩ đến La Kiều Oanh hình như cả ngày nay vẫn chưa ăn gì, Mộ Dung Bắc Tô nói nhỏ với Hỷ ma ma bên cạnh: “Lát nữa sau khi vào trong, phải chuẩn bị tí đồ ăn cho vương phi, không được để nàng ấy đói nhé”
Thính lực của La Kiều Oanh rất tốt, nên dĩ nhiên đã nghe thấy câu nói này.
Dưới lớp khăn chùm đầu, nàng nhếch môi cười.
Mộ Dung Bắc Tô vẫn cứ nói dông dài với nàng suốt cả đường đi.
“La Kiều Oanh à, nàng biết không? Trước đây khi mà các huynh trưởng của ta thành thân, ta đều đứng một bên mà nhìn, dù lúc đó đại ca và đại tẩu nhìn có vẻ rất ân ái, nhưng mà họ không hiểu nhau như hai người chúng ta. Còn chưa nói đến lúc cưới Trắc phi, tam ca hết sức.
miễn cưỡng. Lúc mà tứ ca thành thân với tứ tẩu, còn chưa yêu tẩu ấy, cũng không vui vẻ gì. Càng không nên nhắc đến ngũ ca, ta thấy huynh ấy cưới Triệu An Linh chẳng qua là muốn có được sự giúp đỡ Triệu gia. Vả lại bây giờ, giữa ngũ ca và ngũ tẩu đều đang rất căng thẳng, như nước với lửa vậy đó. Như vậy tính ra, là là người như ý nhất lúc kết hôn rồi, ta thật may mắn!”