Chương 504
Nhìn thấy người đến, đôi mắt như chim ưng của trưởng công chúa nhìn thẳng sang.
Không nói một lời nào khi nghe thấy lời chào, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Triệu Khương Lan đứng một hồi, thấy đối phương không lên tiếng, liền thẳng thắn ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh, mỉm cười với bà ta.
Động thái này đã khiến cho sắc mặt của Trưởng công chúa thay đổi.
“Đây là … Khương Lan nha đầu đó, đã lâu không gặp, đã lớn vậy rồi.”
Triệu Khương Lan nhận lấy tách trà từ người bên cạnh, nhấp một ngụm.
“Rốt cuộc, cũng đã kết hôn với người ta và trở thành Thần Vương Phi. Bổn cung nhìn điệu bộ không giống như trước đây.”
Nói xong, trưởng công chúa thở dài một hơi: “Trước đây, khi vẫn còn là một tiểu cô nương bản cũng nhớ người có vẻ luôn rụt rè, mỗần nhìn thấy bổn cung đều không dám nhìn thẳng, khi thỉnh an thì khấu đầu. Đầu cũng không dám ngẩng lên.”
Câu này nghe thực sự khó chịu, giống như quở trách nàng không khấu đầu chỉ cúi chào.
Hơn nữa còn chủ động tự mình ngồi xuống.
Triệu Khương Lan đặt chén trà xuống: “Vậy sao? Chuyện trước đây thần không nhớ rõ lắm. Người tuy rằng đã lớn tuổi như vậy rồi nhưng trí nhớ vẫn rất tốt.”
Trưởng công chúa khóe miệng ngưng trọng, có chút oán trách liếc nàng một cái.
Triệu An Linh sáng sớm đã vào phủ rồi, lúc này ngồi phía trên cười lạnh một tiếng.
“Nếu không nói có một số người, vừa trèo lên cành cây trở thành phượng hoàng, đã quên mất trước đó mình chỉ là một con quạ đen”
Triệu Khương Lan cười hì hì: “Nếu như nhớ không lầm, trong câu chuyện cổ này không phải là nói về chim sẻ sao? Muội muội gần đây chịu đả kích gì rồi, ngay cả câu chuyện lời lẽ nhàm tại như vậy cũng có thể nhớ nhầm”.
Vừa nghe nàng đề cập đến chịu đả kích, Triệu An Linh liền nhớ đến những tội mà nàng ta đã phải gánh chịu trong Ngũ Vương Phủ.
Nàng ta không nhịn được trừng mắt nhìn Triệu Khương Lan: “Đắc ý cái gì! Ai không biết tỷ muốn sau lưng xem người ta đùa giỡn, Phong Thủy luân phiên xoay chuyển, bây giờ ta chịu xui xẻo, nó không chừng người tiếp theo chính là tỷ”.
Triệu Khương Lan đột nhiên không hiểu: “Muội muội đang nói cái gì vậy? Tỷ muội chúng ta đang nói chuyện nhà trước mặt công chúa. Sao muội lại dí thương gậy vào người tỷ tỷ mình, khiến tỷ tỷ không biết phải làm sao.”
“Được rồi!” Trưởng công chúa chậm rãi nói: “Đều là tỷ muội, cãi nhau cái gì. Bổn cung vừa mới trở về đã không thể yên tĩnh một chút.”
Phủ công chúa đã có trước đó rồi, khi trưởng không chúa không ở, nơi đó vẫn luôn bỏ trống.
Bây giờ nghe nói bà ta muốn ở lại lâu, sớm đã phải người đến dọn dẹp rồi.
Chỉ là trưởng công chúa lại không chắc là sống một mình, nói rằng bà ta đã quen với việc sống với cháu trai của mình.
Thêm với việc, mẹ con Quận chúa Di Thanh trùng phùng muốn nói chuyện nhiều hơn, nên muốn sống ở Triệu Phủ một khoảng thời gian.
Quận chúa Di Thanh tự muốn thu xếp, Thích Phu Nhân cũng phải tận hiểu và ở sau lưng phụ giúp việc mua sắm thêm.
Hai đệ đệ đang nói chuyện trong thư phòng của Triệu Đường, chỉ còn lại nàng ở cùng với Triệu An Linh.
Triệu Khương Lan trong lòng rất khó chịu, chỉ muốn rời đi sau khi ăn cơm xong.
Bữa ăn này lại cực kỳ phức tạp.
Chỉ riêng vị trí chỗ ngồi đã tạo ra rất nhiều bướm thiêu thân.
Nói là một bữa ăn gia đình, trưởng công chúa đang ngồi ở đầu chiếc bàn dài.
Theo quy định, Triệu Đường và Di Thanh Quận chúa ngồi ở hai bên bà ta, nhưng cũng không có phản đối.
Vốn dĩ, Thích phu nhân nên ngồi ở bên trái của Di Thanh quận chúa, nhưng Triệu An Linh đã ngồi vào vị trí đó.
Triệu Khương Lan không quan tâm chút nào, để Thích Phu Nhân ngồi bên cạnh Triệu Đường, nàng ngồi bên cạnh mẫu thân mình là được rồi.
Ai mà biết khi Thích phu nhân vừa nhìn thấy chỗ ngồi của mình, trưởng công chúa lại đột nhiên nói: “Ồ, sao An Hoài và An Cẩm sao lại ngồi xa như vậy? Bổn cung không quen”
Thích Phu Nhân dừng bước lại, nghe thấy trưởng công chúa sai khiến: “Hai người các ngươi, ngồi bên cạnh phụ thân của các ngươi đi. Thần vương phi và Thích Phu Nhân sẽ ngồi bên cạnh Anh Linh”
Triệu Khương Lan tới lúc này vẫn luôn thuận theo bà ta, lười phát tác.
Nào ngờ đâu bà cô còn không an phận, nhìn thấy Triệu Khương Lan ngồi ở cuối, lại không nhịn được nói: “Ô, làm sao có thể để Thần Vương Phi ngồi ở cuối cùng được?”