Cung nữ đi với bà nói khẽ: “Nương nương, phòng ngừa có người nào biết chuyện ngài giả chết, nói không chừng trong ngoài cửa thành đều đang tra xét nghiêm ngặt hành tung của ngài. Để cho an toàn, bây giờ ngài đành phải ở tạm nơi này một khoảng thời gian, chờ mọi chuyện qua rồi, nô tỳ sẽ đưa ngài đến chỗ Lê Vương để ngài đoàn tụ với bọn họ.”
Li phi thay đổi sắc mặt, nói: “Thế là thế nào? Bây giờ bản cung còn chưa đi tìm Lê Vương được à. Thế thì không được, sao bản cung có thể chờ ở đây được chứ!”
“Lê Vương đã khởi binh, chiến tranh sắp bắt đầu rồi. Ngài ở bên cạnh ngài ấy cũng không giúp gì được, chỉ cần ngài không ở trong cung bị hoàng thượng xem như con tin để uy hiếp Lê Vương là đủ. Chỉ cần Lê Vương chiếm lấy thiên hạ này, tất nhiên ngài ấy sẽ đến đón ngài về cung”
Cung nữ dẫn dắt từng bước một, Li phi lại là người không có chủ kiến.
Bà nghe vậy bèn chấp nhận tình cảnh hiện tại, quay người đi vào nhà.
Trong Liên phủ, Liên Tư Thành và Trữ quốc công đang đánh cờ.
Thuộc hạ vội vàng đi đến bẩm báo: “Bẩm lão gia, thiếu gia.
Người của chúng ta đã đưa Li phi ra cung, trước đó trong cung cho rằng Li phi đã chết, nhưng không biết sao lại đột nhiên tra ra người chết không phải là Li phi. Nghe nói hoàng thượng nổi trận lôi đình, đang truy nã hành tung của Li phi trong toàn thành”
Liên Tư Thành nở nụ cười: “Ồ? Bọn họ đã phát hiện thân phận của người chết không đúng rồi à? Như vậy cũng tốt, để ta khỏi phải đi nhắc nhở bọn họ”
Ý định ban đầu của họ là muốn mọi người đều cho rằng Li phi giả chết, lén chạy trốn rồi tụ họp với Lê Vương.
Chỉ khi làm vậy, Chiêu Vũ đế mới có thể tin đại nhi tử của hắn đã quyết tâm mưu phản.
Ngay cả mối lo cuối cùng hắn muốn để lại trong cung.
Xem ra, hiện tại vị hoàng thượng trong cung chắc hẳn đang vội đến mức tưới dầu vào lửa.
“Canh chừng nữ nhân đó.”
Liên Tư Thành che giấu cảm xúc, lạnh lùng căn dặn: “Sau này bà ta còn có tác dụng lớn, tuyệt đối đừng để cho bà ta gặp ai, cũng đừng để bà ta chết.”
Thuộc hạ chắp tay đáp: “Tuân mệnh!”
Trữ quốc công thảnh thơi đặt một quân cờ đen xuống, nói: “Tư Thành, cha đã sai người chuẩn bị hành lý cho con rồi.
Chắc hẳn không bao lâu nữa, vị trong cung sẽ không giữ bình tĩnh được, mời con quay về. Lần này, nhà họ Liên chúng ta tuyệt đối sẽ không thoái nhượng”
Liên Tư Thành gật đầu, nói: “Cha cứ yên tâm, con đã hiểu rõ, chắc chắn sẽ được như ý nguyện!”
Một vùng ở Hoành Du, trong khu nhà quan mà Lê Vương đang ở.
Lê vương phi đang dắt hai đứa bé đứng bên hồ ngắm cá.
Cặp song sinh dần dần trưởng thành, đều lớn lên thành đứa bé mũm mĩm đáng yêu.
Giọng nói mềm nhẹ gọi nàng ta là mẹ, khiến người ta yêu thích cực kỳ.
Mặc dù ánh mắt Lê vương phi nhìn đứa con rất dịu dàng chăm chú, nhưng nhìn cẩn thận vẫn có thể nhận ra sự lo lắng ưu sầu giữa đôi lông mày của nàng ta.
Lê vương phi nghiêng người hỏi người hầu: “Điện hạ vẫn đang bàn bạc với người khác trong thư phòng à?
“Thưa vương phi, đúng vậy”
“Hôm nay điện hạ gặp vị đại nhân nào?”
“Mạc Tân đại nhân, Tuần phủ của Triền Châu phủ.”
Lê vương phi xoa ấn đường, bảo: “Quan sát tình hình trong thư phòng, bọn họ bàn xong rồi hãy báo cho bản cung”
Mấy canh giờ sau, Lê Vương mới bàn bạc với vị Tuần phủ đó xong.
Lê vương phi bảo người hầu trông con mình, đi thẳng vào thư phòng.
Mộ Dung Bắc Yến thấy thê tử đến, lập tức nở nụ cười, xòe bàn tay ra với nàng ta.
“Sao nàng lại buồn bã thế, ai khiến Vương phi nàng mất vui vậy?
“Vương gia, chúng ta đã ở vùng này lâu rồi, Thiết Ngô Quân còn đang chờ cứu giúp, chẳng lẽ chúng ta không nên tăng tốc trợ giúp bọn họ ư?”
Mộ Dung Yến thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm nàng ta một hồi lâu.
----------------------------