Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến tính mạng của quận chúa, nếu thực sự có người đã ra tay, họ cũng không dám thừa nhận, bằng không chỉ có một con đường chết.
Mộ Dung Bắc Uyên cảm giác dường như bản thân đang đi vào ngõ cụt.
Đặc biệt là khi trong lòng hẳn đang rối loạn, nội tâm lo lắng không yên, trong đầu cũng chạy loạn thành hình tròn.
Mà ngay lúc này bên trong Đại Tông Chính Viện, tay chân của Triệu Khương Lan đều bị xiềng xích lại Nàng im lặng nhìn toàn bộ mọi thứ: “Đây là đồ mà chỉ có tội nhân mới đeo vào. Mọi chuyện hôm nay còn chưa tra ra được, Vương thúc lại cho ta mang những thứ này, đây không phải là khinh người quá đáng hay sao!”
“Còn có cái gì để tra sao? Trừ ngươi ra, bổn vương thật sự không thể nghĩ ra được bất cứ ai có gan mưu hại quận chúa. Nếu bây giờ ngươi chịu nhận tội, đồng ý khai ra mọi chuyện, lập tức khỏi phải chịu những nỗi đau từ da thịt. Nhưng nếu như ngươi vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận, vậy thì đừng trách bổn vương không niệm tình cảm!”
“Vậy nên Vương thúc có ý định sẽ nghiêm khắc bức cung ta sao!
Chẳng lẽ chỗ này của các ngươi ngoại trừ việc vu oan giá hoạ ra thì không còn mưu kế nào khác? Cái mà các ngươi gọi là thẩm vấn, chẳng là đã định tội ta rồi, buộc ta phải đồng ý. Đây quả thực là không có đạo lý mà, thật là hung ác đến cực điểm!”
“Chỉ cần khiến cho ngươi không thể ra ngoài, vậy thì tất cả mọi chuyện bên trong Đại Tông Chính Viện này đều do bổn vương định đoạt. Hôm nay ngươi làm thịt cá, bốn vương làm dao, cứ coi như ngươi nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài, bổn vương cũng tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng với ngươi!”
Triệu Khương Lan đứng thẳng tắp: “Hôm nay ta sẽ để những lời nói của mình lại nơi đây, ta không có giết người, rõ ràng dược liệu kia đã bị người khác tráo đổi. Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, dù sao đây cũng chính là sự thật”
“Xem ra Thần vương phi vẫn còn mạnh miệng, không cho ngươi nếm mùi đau khổ, ngươi sẽ không nói thật mà. Người đâu, trói nàng ta lại cho bổn vương! Mang thêm roi tới đây!”
Nghe ông ta nói như vậy, Triệu Khương Lan trợn mắt mà nhìn.
“Sao ngươi dám? Lần trước phụ hoàng đã giáo huấn ngươi rồi, ngươi còn không nhớ sao!”
“Chỉ e là Thần vương phi vẫn còn không biết tình cảnh hiện giờ của bản thân. Vừa nãy Thần vương đã đến đây, nhưng đến ngay cả mặt của ngươi hẳn cũng không thế nhìn thấy, ngươi có biết tại sao không.
Bởi vì hoàng thượng hoàn toàn không có ý định giúp ngươi, ngươi cảm thấy hoàng thượng hi vọng ngươi làm vương phi, hay là hi vọng ngươi làm công chúa Nhã Lan?”
Nghe được ông ta nói như vậy, trái tim Triệu Khương Lan đập một tiếng.
Suýt chút nữa thì nàng quên mất chuyện này.
Mặc dù trước đây Chiêu Vũ đế chưa từng ép buộc với nàng và Mộ Dung Bắc Uyên, nhưng cũng không có nghĩa là hẳn sẽ ngâm đồng ý cho họ ở chung với nhau.
luôn bị người khác cất ngang. Lần này, thuận tiện đòi lại cả vốn lẫn lời!”