“Biết rồi, bình thường không thấy con nhiều lời, bây giờ lại nói lảm nhảm rồi.
Hai mắt La Kiều Oanh đỏ hoe: “Con gái không nỡ xa người”
La phu nhân thấy vậy cũng bật khóc: “Ta tức nhiên là biết, ta cũng không nỡ xa con, nhưng rồi con cũng sẽ lớn lên, rồi cũng sẽ gả cho người ta, sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay”
Đêm trước ngày đại hôn, có ma ma cầm theo quyển sách đến để chỉ dạy cho La Kiều Oanh, nói cho nàng biết đêm động phòng cần làm những gì.
La Kiều Oanh thấy những hình vẽ kỳ quái trong sách, gương mặt nhỏ đã đỏ cả lên.
Ma ma cười trêu choc: “Tiểu thư. đừng có ngai mà. khi qả đi thì con phải học hết những thứ này, Lập vương nhất định hy vọng con sớm ngày sinh cho ngài ấy một tiểu thế tử hoặc một tiểu quận chúa đó”
La Kiều Oanh giọng trách khứ: “Không có đâu, bản thân Lập vương vẫn còn là một đứa nhỏ, còn chưa lớn hẳn nữa, nếu ngày nào đó mà chàng ấy làm cha rồi, con mới thấy không quen đó.”
Một vị cô cô bên cạnh cười nói: “Vậy sao? Ta cũng cứ nghĩ răng tiểu thư nhà ta vẫn còn nhỏ, vậy mà chớp mắt cái liền gả cho người ta rồi”
Nói xong liền lén lấy tay lau nước mắt.
La Kiều Oanh liền nói: “Cô cô à người đừng khóc mà, con khó khăn lắm mới kìm được nước mắt, không khiến bản thân đau lòng, mẫu thân nói ngày mai là ngày đại hôn, không được khóc đâu!”
Cô cô liền nói: “Xin tiểu thư đừng trách, là do lão nô đau lòng quá thôi. Phu nhân nói đúng, đúng là ngày tốt chuyện tốt, vui mừng còn không kịp nữa. Tiểu thư nhà chúng ta thân phận cao quý vô cùng, sau này, tiểu thư sẽ trở thành nữ nhân mà mọi người trong kinh thành này đều ngưỡng mộ”
La phu nhân bước đến thúc giục: “Được rồi, mọi chuyện cũng dặn dò xong cả rồi, La Kiều Oanh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn phải thức sớm để trang điểm chải đầu”
La Kiều Oanh ôm lấy bà ấy: “Mẫu thân, đêm nay con muốn ngủ với người.”
La phu nhân bất giác bật cười: “Xem này, đã lớn như này rồi, còn muốn tranh giường với ta hay sao.”
Tuy ngoài miệng bà ấy nói từ chối, nhưng lại ôm con gái vào lòng ngủ cùng.
Chỉ là hai người đều không ngủ được, nói chuyện đến nửa đêm mới miễn cưỡng nhắm mắt lại.
Tuy tối qua ngủ không được ngon, nhưng do nàng ấy vẫn còn trẻ, ngày hôm sau cũng không cảm thấy mệt mỏi gì.
Những người chải đầu trang điểm đều là những người trong cung phái đến để hầu hạ, nhìn thấy La Kiều Oanh liền khen ngợi hết lời.
Cứ nói Lập vương phi đẹp tựa tiên trên trời, những tiên nữ trong sách, trong kịch đều không thể sánh bằng, La Kiều Oanh bị ghẹo đến nỗi bật cười ha ha.
Nàng ấy bình thường hiếm khi nào trang điểm, cũng hiếm khi đeo trang sức, vậy mà cũng rất tao nhã thuần khiết rồi.
Đây là lần đầu tiên nàng ấy trang điểm đậm thế này, nhưng mà nhìn người trong tấm gương đồng kia, đôi môi đỏ rực như lửa, đúng là xinh đẹp vô cùng.
Bộ hỷ phục đỏ chói làm bật lên làn da nõn nà của La Kiều Oanh, khuôn mặt đoan trang.
Nàng ấy nghe thấy tiếng chúc mừng không ngớt ngoài sân, chỉ cảm thấy đây giống như một giấc mộng.
Nhưng đây nhất định là một giấc mộng đẹp!