Phú Sơn nhíu mày nhìn nàng ta: “Người thích ta là ở điểm nào chứ, chúng ta lâu như vậy không gặp, người căn bản không biết ta là loại người thế nào, cứ thế tự nhiên muốn gả cho ta, như đang đùa cợt vậy”
‘Vì mang theo cả sự tức giận nên động tác của Phú Sơn hết sức thô lỗ, không hề mang chút ôn nhu nào.
Nhưng Lạc Thiên Ý xem ra lại rất hào hứng, nàng ta nhón hẳn chân để đáp lại.
Nàng ta không hề có ý định buông hắn ra, đợi đến khi sắp thở không nổi nữa mới luyến tiếc buông tay.
Lấy lại tinh thần, nàng ta sờ sờ khóe môi, mới phát hiện Phú Sơn vậy mà lại cắn môi mình.
Lạc Thiên Ý đưa đầu ngón tay dính chút máu trên môi huơ huơ trước mặt hắn.
“Dùng sức đến vậy, ngươi là chó sao?”
Sắc mặt của Phú Sơn vô cùng khó coi: “Ta đã làm theo ý người, được rồi chứ?”
“Ngươi gấp cái gì, đêm nay chỉ mới bắt đầu, kịch hay vẫn còn ở phía sau”
Nàng ta trèo lên lồng ngực của Phú Sơn, nói: “Nếu đã nói ngươi làm trượng phu, bổn cung đương nhiên phải thử qua chút bản lĩnh của ngươi.
Nếu ngươi không làm được, bổn cung sẽ trả ngươi lại vậy.”
Nghe hiểu ý của Lạc Thiên Ý, Phú Sơn giật mình ngay tại chỗ.
“Chúng ta còn chưa phải là phu thê chân chính, sao có thể làm được. chuyện khác kia chứ.”
Phú Sơn thu tay thành nắm đấm, các đốt ngón tay cũng vì dùng lực mà bật ra thành tiếng.
Hắn ôm Lạc Thiên Ý đặt lên giường, lập tức vươn tay, cởi quần áo của nàng ta ra.
Lạc Thiên Ý xoay người, ôm lấy cánh tay của Phú Sơn.
Hăn không chợp mắt cả đêm, nhìn sắc trời bên ngoài, mặt không đổi mà nhắc nhở: “Trời sắp sáng rồi.”
Lạc Thiên Ý tức giận võ hắn một cái: “Biết rồi, ngươi thúc giục rất nhiều lần, bổn cung không điếc”
Nàng ta đỡ eo ngồi dậy, nghĩ đến chuyện ban nấy, mím môi cười.
*Giúp ta thay quần á: Phú Sơn nhặt quần áo rải rác trên mặt đất lên đưa cho nàng ta, Lạc.
Thiên Ý oán hận: “Trong tủ có bộ mới, đồ này đều bẩn cả rồi”
Hắn đành phải đứng dậy đi lấy quần áo mới, Lạc Thiên Ý bám vào cánh tay hắn mà đứng dậy, châm chậm mặc lại quần áo, sau đó mới rời giường.
Sắc trời bên ngoài đã bắt đầu sáng lên, xuất hiện màu trắng bạc.