Các thái y nghe câu này thì đầu cũng toát ra một lớp mồ hôi.
‘Viện phán suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong dân gian có một phương pháp cổ, chính là chích máu người bệnh. Gặp phải tình huống hôn mê co giật, chích máu vừa hay có thể kích thích y thức của người bệnh, giúp cho họ có thể tỉnh táo, nói không chừng lại có hiệu quả với Quận chúa”
Tuy Triệu An Linh có chút lo lắng nhưng vẫn nói: “Vậy thì liền thử xem sao”
Thái y cắn chặt răng, đâm mười đầu ngón tay của Quận chúa Di Thanh ra máu.
Sau đó lại chích một ít máu ở đầu tai bà ta.
Phương pháp lại đơn giản lại có hiệu quả, miệng của Quận chúa Di Thanh bắt đầu động đậy.
Nét mặt Triệu An Linh vui vẻ, vừa cho rằng là có chuyển biến tốt.
Thì ai biết được là vẫn không nói được, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rầu rĩ từ cuống họng.
Triệu An Linh nhìn mười đầu ngón tay của bà ta đều bị nhiễm đỏ, rất đau lòng.
“Không ngờ rằng chích xong máu rồi, tình huống lúc này của Quận chúa vẫn không có mấy chuyển biến tốt”
Viện phán thở dài: “Chỉ có thể cầu trưởng công chúa, Triệu đại nhân và Thái tử phi nhân nại thêm nữa, nếu như sắp tới Quận chúa.
không thể hoạt động tự nhiên thì để hạ nhân hầu hạ ngài ấy uống thuốc cẩn thận, ăn thức ăn lỏng nhiều hơn, giữ gìn sức khoẻ trước đã.
Đợi qua mấy ngày nữa thuốc bắt đầu có hiệu quả thì nói không chừng còn có thể từ từ chuyến biến tốt hơn”
Tuy hiệu quả không được hài lòng nhưng Triệu Đường cũng biết, mấy người thái y này cũng đã tận lực rồi.
Ông ta đứng dậy tiễn họ ra ngoài, công chúa Văn Hi thì cực kỳ không vui.
“Điều động binh lực mời bọn họ đến, so với không mời cũng giống như nhau, vậy bổn cung tìm đến các ngươi làm gì?”
‘Vẻ mặt viện phán khó xử, đột nhiên ông ta nhớ đến cái gì rồi mở miệng nhắc nhở.
“Thần Vương phi không phải cũng là nữ nhi của nhà họ Triệu hay sao! Triệu đại nhân, ngài có thể mời Vương phi đến xem sao. Y thuật của ngài ấy rất cao minh, dùng các cách thức cũng mới lạ hơn mấy lão già chúng ta, không chừng ngài ấy lại có cách hay”
Ai biết được bọn họ vừa nhắc đến Triệu Khương Lan thì công chúa Văn Hi càng tức giận.
“Chuyện cười, bổn cung tìm ai cũng không tìm ả! Nếu như Triệu Khương Lan đến, đừng nói là cứu Quận chúa, ả không hại quận chúa là may lắm rồi! Hơn nữa, lông của ả còn chưa mọc hết thì làm sao có kiến thức rộng rãi như mấy thái y già các người. Các người vậy mà lại đùn đấy đến người ả ta, quả thật là hoang đường mài!”
Viện phán thật sự là không các cách với công chúa Văn Hi nữa rồi, cầu cứu nhìn Triệu Đường.
thuốc ả kê, ai biết được thuốc ả kê là thuốc độc hay là thuốc giải chứ!”
Thấy công chúa Văn Hi vẫn khăng khăng cho mình là đúng, Triệu Đường cũng không thể nói gì với bà ta nữa, không dễ dàng gì mới khuyên được bà ta rời khỏi nhà họ Triệu.