Giang Dương lắc đầu: "Từ khi có Vong Độc tình, ngài ấy có thể chịu đựng được đau đớn. Chỉ là, đầu óc Vương gia bắt đầu hồ đồ."
Triệu Khương Lan run lên: “Ý gì?”
“Thuộc hạ nói cho ngài ấy biết, người đàn ông lúc trước mà ngài cứu ở Kinh Thành là Hoàng thượng ở đây, vậy mà vương gia lại không nhớ rõ. Còn nói, không biết thân phận của ngài rốt cuộc là gì, lại nói về vị hôn phu của ngài, thuộc hạ thật sự nghe không rõ. Ngài đầu có vị hôn phu khác, không phải từ đầu đến cuối chỉ có một mình Vương gia sao?”
Giang Dương không biết, thế nhưng Mộ Dung Bắc Uyên hoàn toàn biết.
Nhưng hắn đã bắt đầu quên mất điều đó chỉ trong một đêm!
Cho dù Triệu Khương Lan đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng khi thật sự phải đối mặt với khoảnh khắc, tâm nàng vẫn khó tránh khỏi đau đớn.
Nàng miễn cưỡng mỉm cười: “Bổn cung đến thăm hắn”
Tiến vào tầm điện, Trùng Vương đang xem mạch cho Mộ Dung Bắc Uyên.
Tuy rằng Vong Độc tình vừa được đưa vào, nhưng trước khi độc tình chưa được tiêu hủy, Trùng Vương sẽ phải luôn luôn quan sát sự biến hóa của Vong Độc tình.
Nhìn thấy Triệu Khương Lan đến sớm như vậy, Trùng Vương rất khách sáo: “Vương phi, không ngờ người lại quan tâm đến bệnh tật của Thế tử như vậy, người hãy nghỉ ngơi tốt, mấy ngày trước Vong Độc tình được đưa vào, người đã bỏ ra không ít máu”
“Bổn cung không sao” Nàng quyến luyển nhìn Mộ Dung Bắc Uyên nhắm mắt rơi vào giấc ngủ say, trước khi ánh mắt Trùng Vương quay ra thăm dò thì nàng vội vàng chuyển tầm mắt.
“Bắt đầu nào" Nàng chủ động cầm dao găm và chén trà đã chuẩn bị.
Không biết vì sao, ngón tay trái chảy ra rất ít máu, nàng suy nghĩ lại đổi sang tay phải, còn chưa kịp cắt đứt, người trên giường tỉnh lại.
“Nàng đang làm gì vậy?”
Mộ Dung Bắc Uyên kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, dường như bị con dao nhọn trong tay nàng làm cho chấn động.
Hôm qua nàng hiến máu là lúc Mộ Dung Bắc Uyên đau đến mất đi ý thức, cho nên không nhìn thấy cảnh này.
Trùng Vương giải thích: “Thế tử không cần lo lắng, Vong Độc tình cần máu của vu y xúc tác, Thần vương phi là vu y, uống máu của nàng, ngài sẽ tốt hơn một chút”.
Triệu Khương Lan rất tin tưởng về chuyện trước đây, Mộ Dung Bắc Uyên đều biết.
Bởi vì lúc trước nàng cũng không có ý định tiến cung gặp Lý Mặc, cũng là bởi vì Trùng Vương đưa ra yêu cầu nhất định phải có máu vụ y, nàng mới bất đắc dĩ đi vào cung.
Thế nhưng hiện tại, nhìn Mộ Dung Bắc Uyên vô cùng khẩn trương, có lẽ là hắn không nhớ rõ.
Những gì đã xảy ra vài ngày trước, hắn đã quên.
Nàng kìm nén nghẹn ngào trong lòng, ngay cả vết thương trên ngón tay cũng không kịp xử lý đã nâng chén trà vừa chuyển sang màu đỏ đưa qua.
“Uống đi, uống thứ này tốt cho sức khỏe của chàng”
Trùng Vương ở chỗ này, nàng cũng không dám hỏi thêm một câu. Chàng còn nhớ ta là ai không, Mộ Dung Bắc Uyên. Có thể là ánh mắt của nàng quá mức thể lương, bao phủ một tầng sương mù mơ màng. Nhìn qua cũng rất thân tình, cho nên Mộ Dung Bắc Uyên đè nén cảm xúc, mấp máy miệng.
Ánh mắt hắn xẹt qua đầu ngón tay nàng, trên đó vô số vết đứt, trong lòng như bị cái gì đó bóp chặt, khiến người ta không thở nổi.
Rốt cuộc là nhịn không được, hắn quay đầu nói với Trùng Vương: “Máu này ta sẽ uống, phiền người tránh đi một chút, ta có chuyện riêng muốn nói với Vương phi”
Chờ tất cả mọi người lui xuống, hơn nữa Đông Diêu xác định chung quanh không có người nào theo dõi, sau đó, Mộ Dung Bắc Uyên kéo nàng vào trong ngực.
Một lần nữa rơi vào trong lòng hắn, trong nháy mắt, trái tim Triệu Khương Lan đột nhiên đạo mạnh.
May mắn thay, hắn đã không quên chính mình.
“Ngón tay, có đau không?
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay nàng, nhưng không dám dùng sức, lo lắng chạm vào vết thương. "Không đau. Tất cả đều là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại”.
“Sao trước đây nàng không nói với ta rằng ta cần máu của nàng để chữa bệnh”
Nghe được lời này của Mộ Dung Bắc Uyên, Triệu Khương Lan khẽ thở dài một tiếng.