Hắn thật sự đã nói ra rồi, Hứa Mạn Nhi có chút hốt hoảng quay đầu đi. Thậm chí nàng còn không có đủ dũng cảm để nghe tiếp, nàng nên biết ơn vì sự thẳng thắn của chàng hay nên trách chàng sao lại nhẫn tâm như vậy đây. Mộ Dung Bắc Hải nghiêm túc nhìn nàng: “Nhưng đó đều là chuyện trước kia, bây giờ ta đã buông tay rồi, nói đúng hơn là ta buông từ rất lâu rồi, thật sự buông rồi.
“Như vậy là có ý gì.”
“Một khi muội ấy là Thần vương phi, thì mãi mãi là Thần vương phi, ta không thể có bất cứ mối quan hệ nào khác với muội ấy. Thay vì tự ta khiến bản thân mình khó chịu, chẳng thà chấp nhận hoàn cảnh, nghĩ thoảng một chút, như vậy với ta hay với muội ấy đều tốt cả.
Hứa Mạn Nhi gật đầu.
Tuy Mộ Dung Bắc Hải đã giải thích rồi, nhưng nàng biết bản thân nhận được sự sủng ái của huynh ấy có thể tất cả là do gương mặt này.
Nhìn thấy Hứa Mạn Nhi thất thần, Mộ Dung Bắc Hải có chút lo lắng cho nàng.
“Nàng không vui đúng không, là vì ta từng yêu người khác sao? Nhưng lúc đó ta chưa gặp nàng, cũng chưa phải lòng nàng, cho nên mới…
“Không phải ta không vui, ta có thể hiểu
Hứa Mạn Nhi cố tránh ánh mắt của hắn:”Vậy có thể điện hạ cũng đã nhìn ra ta và Thần vương phi có chút giống nhau, nên mới cho phép ta bên cạnh huynh đúng không?”
“Gì cơ?”
Mộ Dung Bắc Hải nhăn mày: “Nàng và Thần vương phi giống nhau? Nhưng ta chưa thấy như vậy bao giờ cả, hai người khác nhau hoàn toàn mà “Nhưng mọi người đều nói như vậy, họ nói lông mày của ta và tỷ ấy có nét giống nhau. Đương nhiên ta sẽ không có lấy một nửa vẻ đẹp của tỷ ấy rồi, nhưng mà..
Mộ Dung Bắc Hải cũng coi là đã hiểu được khúc mắc trong lòng Hứa Mạn Nhi.
Hóa ra nàng lại ngốc nghếch nghĩ rằng trong lòng hắn nàng chỉ là người thay thế Triệu Khương Lan? “Hứa Mạn Nhi, nàng không nên nghĩ rằng ta giữ nàng lại bên cạnh chỉ vì nàng có chỗ giống với Triệu Khương Lan, có được không?”
Hứa Mạn Nhi chớp mắt với vẻ vô tội: “Lẽ nào không phải như vậy sao?”
“Đúng là đồ ngốc mà. Tất nhiên không phải vậy rồi! Hơn nữa ta cũng không hề cho rằng hai người có điểm nào giống nhau cả. Cho dù khi các đặc điểm trên khuôn mặt hai người giống hệt nhau, ta cũng sẽ không coi nàng là nàng ấy. Nàng chính là nàng, ta thích nàng bởi vì bản thân nàng.
Mộ Dung Bắc Hải nhìn nàng chăm chú: “Trước khi đưa nàng đến Nguyễn Ải, ban đầu ta định đưa nàng về nhà. Nhưng điều khiến ta thay đổi quyết định chính là tất cả những gì chúng ta đã cùng nhau trải qua, nàng đã giúp ta thoát khỏi sự dây dưa không rõ với biểu muội. Là vì trong lúc gian nan hoạn nạn nàng đã cùng ta đồng cam cộng khổ, vào sinh ra tử, còn vì ta thích nàng nằm bên cạnh để nàng giúp ta sưởi ấm chân tay. Tất cả những chuyện này đều không liên quan đến Thần vương phi cả, nàng vẫn chưa hiểu sao?” Hứa Mạn Nhi nắm chặt tay áo hằn: “Chàng không lừa ta chứ?”
“Dối nàng ta có lợi ích gì chứ, ta không bao giờ đem chuyện như vậy ra đùa giỡn cả, Mạn Nhi, có phải ta làm chưa đủ tốt đúng không, mới khiến nàng cảm thấy thất vọng và không tin vào tình cảm của chúng ta như vậy”
“Không phải, không phải
Hứa Mạn Nhi nhìn dáng vẻ tự trách của hắn, bỗng chốc cảm thấy lúng túng.
“Tất cả là do ta ngu ngốc quá, ta thật ngốc mà, lại nghi ngờ chàng như vậy. Xin lỗi điện hạ, là ta đã khiến chàng thất vọng như vậy.”
Mộ Dung Bắc Hải thở dài một tiếng, nhìn dáng vẻ căng thẳng lo lắng của nàng, lại cảm thấy đau lòng.
“Được rồi, không sao đâu. Bây giờ chúng ta đã nói rõ ràng rồi, sau nàng nàng không được suy nghĩ lung tung nữa nghe chưa, hoặc là khi có chuyện gì chưa rõ là phải cho ta nghe liền. Mạn Nhi, đối với ta mà nói, nàng là người thân thiết với ta nhất, ta tuyệt đối không giấu diếm nàng bất cứ điều gì, hi vọng nàng cũng sẽ tin tưởng ta.”
Nàng gật đầu lia lịa: “Được rồi, ta hứa, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa.”
“Ngoan”
“Chuyện hôm nay, ta sợ rằng người bên ngoài sẽ nói lung tung, với ta thì không sao, chỉ sợ nàng sẽ bị ảnh hưởng thôi.”
“Ta không hề để ý đâu.”