Nhưng Chu Khiết sợ Mộ Dung Bắc Uyên hiểu lầm, còn nói đỡ thêm cho nàng vài lời, cũng là có lòng.
Mộ Dung Bắc Uyên muốn đẩy Triệu Thanh Nghi đứng dậy, nhưng nàng ta cứ ôm cứng ngắc hắn, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
Hắn có chút ngượng ngập mà lên tiếng: “Chẳng qua chỉ là một cái sinh thần yến bình thường thôi, là bổn vương nói trước với Chu Khiết, bảo ông ấy không cần nhiều lời, không cần truyền đi rộng trong phủ làm gì. Vương phi đừng vì chuyện này mà trách Chu Khiết: Triệu Thanh Nghi suýt chút nữa thì tức chết.
Như thế mà nói, chẳng phải Mộ Dung Bắc Uyên biết được nàng ta thân là vương phi lại không biết sinh thần của hắn là ngày nào sao.
Nàng ta có chút bực bội giải thích cho bản thân: “Bởi vì suốt khoảng thời gian này thần thiếp luôn lo lắng cho bệnh tình của vương gia, bận tới nỗi trời đất quay cuồng, mới quên mất sinh thần của vương gia. Thần thiếp chỉ là tức giận quản gia Chu tới chuyện này cũng không biết nhắc nhớ thần thiếp một tiếng, thế nên mới nói có mấy câu, ai ngờ công chúa Nhã Lan lại nói nếu thần thiếp không muốn làm vương phi nữa, nàng ấy có thể để người khác làm, dù sao vương gia cũng quên thần thiếp rồi không thể nhớ tới tình cảm của hai ta nữa, thần thiếp nghe xong mà trái tim như vỡ vụn ra từng mảnh”
Tất cả mọi người có mặt đều biết rõ sự thật…
Cảnh giới cao nhất của trợn mắt chém gió là đây chứ đâu.
Mộ Dung Bắc Uyên nghe những lời này cũng không tin lắm, theo những gì hắn biết về công chúa Nhã Lan, nàng không phải loại người mồm miệng độc địa như vậy mới đúng.
Hắn bối rối lên tiếng: “Bổn vương cho rằng trong chuyện này nhất định có gì đó hiểu lầm rồi”
“Đám hạ nhân ở đây đều nghe thấy, bản thân công chúa Nhã Lan cũng đang có mặt ở đây, không bằng vương gia hỏi nàng ấy xem, có từng nói qua mấy lời này không”
Mộ Dung Bắc Uyên chỉ đành nhìn về phía Triệu Khương Lan, cố gắng kéo Triệu Thanh Nghi ra.
Triệu Khương Lan sẽ không dễ dàng nhận đống oan ức thế đâu.
Thật đúng là, mất đi một Thẩm Hi Nguyệt, lại tới một Triệu Thanh Nghỉ thích giả vờ đáng thương!
Hai cái con người này cảm thấy giả bộ đáng thương tốt lắm hay gì, làm vậy sẽ nhận được sự thương hại từ nam nhân hả?
Cũng không phải chỉ có một mình Triệu Thanh Nghỉ biết giả vờ, nàng cũng biết đây nè.
Thế là, Triệu Khương Lan lén cấu mạnh bản thân một cái, lộ ra vẻ nước mắt lưng tròng.
Nàng đỏ hoe mắt nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Nếu Thần vương phi cứ khăng khăng bịa đặt ra những lời như vậy, ta cũng không còn lời nào để nói. Rõ ràng là vương phi muốn phạt quản gia Chu tự vả trước mặt mọi người, bổn cung cảm thấy lỗi sai của hắn không đáng bị như vậy, mới muốn tới khuyên vài lời. Ai mà ngờ răng vương phi lại nói bổn cung là người ngoài không có tư cách hỏi chuyện trong Thần vương phủ, bổn cung có chút không hài lòng nên mới nói qua nói lại với vương phi vài câu. Nhưng chưa hề nói lời nào về chuyện vương gia sẽ không có tình cảm với vương phi nữa, bản lĩnh thêm mắm dặm muối của vương phi đúng là đỉnh thật. Nếu Thần vương không tin, sau này bổn cung sẽ không nhiều chuyện quan tâm tới việc của vương phủ nữa”
Mộ Dung Bắc Uyên im lặng một lúc, dùng thêm chút sức lực kéo.
Triệu Thanh Nghi ra: “Vương phi! Vậy mà nàng lại muốn để Chu quản gia tự vả trước mặt mọi người sao?”
Triệu Thanh Nghi thôn ra, trong lòng thấp thỏm nói: “Thiếp, thiếp chỉ giận quá thôi mà, muốn doạ ông ấy một chút, chứ thực sự không có ý phạt ông ấy đâu”
“Ta thấy không phải đâu ấy”
Qua những ngày này, hắn phát hiện ra Triệu Thanh Nghi trông có vẻ là một người yên tĩnh không nói không rằng gì, nhưng thực chất lại không phải người lương thiện gì. Ngày đó chẳng qua vị cung nhân kia gọi sai thân phận thôi, gọi nhầm công chúa Nhã Lan thành Thần vương phi, nàng ta vậy mà không chịu bỏ qua cho người ta.
Cứ như thế mấy lần, có một vài chuyện trong mắt Mộ Dung Bắc.
Uyên chẳng qua chỉ là vài chuyện lặt vặt không đáng để tâm, nàng ta lại thích gây ra mấy chuyện thị phi.