“Không lẽ Nghiêm đại nhân sẽ trở thành hiền tế tương lai của Triệu Thái phó ngài sao?”
Triệu Đường xua tay không quan tâm: “Đó là chuyện của hai đứa nó, con cháu tự có phúc của mình, lão phu cũng đã già rồi, không can dự vào nữa.
Bởi vì có quá nhiều cũng bàn tán chuyện này nên khó tránh khỏi việc lan truyền tới tại của Chiêu Vũ Đế.
Chiêu Vũ Đế ngầm cho người gọi Nghiêm Chính tới Ngự Thư phòng.
Chiêu Vũ Đế cân nhắc một chút rồi hỏi: “Nghiêm Chính, ngươi thật sự có tình cảm khác với Triệu An Linh đúng không? Hiện giờ tin đồn bên ngoài đều nói hai người thường xuyên gặp gỡ nhau, chuyện này có thật không?”
Nghiêm Chính thấy Chiêu Vũ Để hỏi mình như vậy lập tức cung kính quỳ xuống dưới đất, “Trong lòng vị thần biết rõ Triệu nhị tiểu thư có thân phận đặc biệt. Về lý, vị thần không nên có quá nhiều liên quan tới Triệu nhị tiểu thư, để tránh gây ra những rắc rối cho Thái tử điện hạ và làm Hoàng thượng khó xử. Nhưng về tình, vi thần thật sự không thể khống chế được tình cảm trong lòng mình.
“Triệu nhị tiểu thư là một người rất quan trọng đối với vi thần, không biết tình cảm bắt đầu từ lúc nào mà vô cùng sâu đậm. Nếu không thể được ở bên Triệu nhị tiểu thư, e rằng quãng đời còn lại vi thần cũng khó gặp được người mà mình thật lòng yêu thương. Vị thần cũng không hề có ý định mạo phạm Thái tử điện hạ, kể từ khi biết Triệu nhị tiểu thư và Thái tử không còn quan hệ gì nữa, vi thần mới dám đem lòng nhớ nhung Triệu nhị tiểu thư. Mong Hoàng thượng có thể thành toàn cho vị thần.”
“Vậy thái độ của Triệu An Linh với người thế nào?”
“Vi thần vẫn đang nỗ lực, hy vọng có thể dùng sự kiên trì của mình để làm nàng ấy động lòng.”
Chiêu Vũ Đế nghe Nghiêm Chính nói vậy liền biết ngay trong lòng Nghiêm Chính đã quyết.
Chiêu Vũ Đế không nén được tiếng thở dài: “Đám người trẻ tuổi các người đều thích làm bừa như vậy. Lúc đầu Thái tử điện hạ đối phó với người như vậy, hẳn là do đã nhận thấy ngươi có thái độ khác lạ với Triệu An Linh. Thái tử là người kiêu ngạo, chuyện đó ta cũng trách mắng rồi. Nhưng nếu xem kỹ thì người cũng không vô tội, thích ai không thích mà lại cứ phải đi thích Triệu An Linh! Cho dù trầm coi người là cốt cán của triều đình nhưng trong chuyện của ngươi và Triệu An Linh, ta không thể ủng hộ hai người được “Trong lòng vi thần hiểu được nỗi khó xử của Hoàng thượng”
Chiêu Vũ Đế gõ bàn: “Như những gì người vừa nói đến, bây giờ Triệu An Linh đã không còn là Thái tử phi nữa, trầm cũng không thể ngăn cản quyền chọn lựa của nàng ta. Nhưng người cũng biết rõ, mẫu thân của Triệu An Linh là quận chúa Di Thanh vừa mới qua đời. Theo tập tục, Triệu An Linh phải chịu tang ba năm, điều này cũng có nghĩa là, trong vòng ba năm, nó sẽ không được thành thần. Ba năm sau thế nào, không ai có thể nói chắc được. Người có bằng lòng đợi nàng ta ba năm không?”
Thực ra lúc trước Triệu An Linh cũng có lo lắng tới chuyện này.
Nghiêm Chính đã không còn nhỏ nữa, mặc dù phụ mẫu của hắn đã không còn nhưng những trưởng bối khác trong gia đình cũng sẽ thúc giục chuyện hôn sự của hắn.
Nhưng quận chúa Di Thanh lại qua đời, Triệu An Linh không thể không chịu tang.
Nếu Nghiêm Chính kiên trì muốn đợi nàng thì trong vòng ba năm nữa, quan hệ của hai người bọn họ không thể có bước tiến nào nữa.
Nhưng thái độ của Nghiêm Chính vô cùng kiên quyết: “Vị thần cho rằng, nếu thật lòng thích một người thì đừng nói là ba năm, cho dù là ba mươi năm, vị thần cũng bằng lòng kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ cần đợi được người trong lòng thì cho dù thời gian có dài bao nhiêu cũng xứng đáng.
Chiêu Vũ Đế lắc đầu: “Tùy hai người thôi.”
Nếu Chiêu Vũ Đế đã nói như vậy thì có nghĩa là người sẽ không xen vào chuyện của hắn nữa.
Nghiêm Chính cảm kích trong lòng, hẳn bái tạ lần nữa rồi mới rời đi. Có lẽ chuyện hòa ly ồn ào đến mức tất cả mọi người đều biết nên Mộ Dung Bắc Quý chịu sự đả kích rất lớn và lâm trọng bệnh.
Hắn sốt cao nhiều ngày không giảm, thậm chí còn không thể thượng triều. Trữ Quốc công biết được hận không thể luyện sắt thành thép.
Một mặt Mộ Dung Bắc Quý vì Triệu An Linh mà lâm bệnh nặng. Mặt khác, hôn sự của Mộ Dung Bắc Hải lại được chuẩn bị đâu ra đấy.