Triệu Khương Lan nói xong, đã bị Mộ Dung Bắc Uyên dung một tay kéo vào trong ngực.
Người đàn ông bình tĩnh nằm lấy căm nàng: “Vương phi chẳng lẽ cũng điên rồi.”
“Ai ôi, một đưa nhóc mà chàng cũng ghen sao? Trong mắt thiếp hẳn ta chỉ là một đứa em trai thôi. “
“Một đứa nhóc thì làm sao, bản vương cũng không lớn hơn hắn mấy tuổi”
Triệu Khương Lan phụt cười, hôn lên môi hẳn một cái: “Được rồi, phu quân nhà thiếp đẹp như vậy, thiếp làm sao còn nhìn thấy nam nhân khác. Đừng tức giận.”
Nói xong lại hôn một cái ở góc mắt hẳn “Đến, cười lên nào, trái tìm ta liền hóa thành nước luôn rồi: Thật không biết người phụ nữ này đã học được mấy thứ đó từ đâu.
Mộ Dung Bắc Uyên ngoài miệng vô cùng ghét bỏ, nhưng trong lòng lại vô cùng hưởng thụ, lập tức liền chuyển mưa thành nắng.
Hai người cùng nhau đi gặp Trần Lập Huy, vốn tưởng rằng người vừa đỗ Trạng nguyên sẽ phơi phới hớn hở.
Ai ngờ khi nhìn thấy đối phương lại đang cau mày khổ sở.
Triệu Khương Lan còn cảm thấy hắn ta sẽ khóc ngay lập tức được.
“Trạng nguyên lang, ngươi làm sao vậy, thoạt nhìn không được vui vẻ”
Cho tới nay Triệu Khương Lan đều lấy thân phận “Triệu Ngọc” gặp hắn, Trần Lập Huy còn cho rãng đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy Thần vương phi.
Hắn đầu tiêt sau đó khóc nói uy củ hành lễ với hai người, ¡ Mộ Dung Bắc Uyên.
“Điện hạ, ngài giúp ta khuyên nhủ Hoàng thượng. Hoàng thượng nói muốn chọn Phò Phò mã cho Công chúa Ninh Vân, ngày đó công chúa nhìn thấy vi thần trong lúc dạo phố, có ý vừa lòng, Hoàng thượng mới triệu vi thần tiến cung hỏi thăm. “
Mộ Dung Bắc Uyên giật mình: “Không phải vậy đâu, phụ hoàng hẳn là rõ ràng, làm Phò.
Phò mã không thể làm quan, hẳn không nên dung túng Ninh Vân mới đúng.”
“Vi thần đã tại chỗ nói rõ không dám leo lên cao, nhưng Hoàng thượng vẫn để cho vi thần trở về suy nghĩ thật kỹ, nói ba ngày sau lại hỏi đáp án. Vi thần thật sự sợ nếu Hoàng thượng quyết tâm, đến lúc đó thần sẽ không được làm quan. “
Triệu Khương Lan trong lòng thầm mắng Ninh Vân một thôi một hồi Thứ không bớt lo này, gây họa cho người nhà thì thôi, ngay cả tài tử khổ đọc nhiều năm nhà người ta mà cũng không buông tha.
Nàng không biết loại đề nghị này chính là một tổn thất lớn của triều đình sao!
Nghe hắn nói như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên cùng Triệu Khương Lan thật đúng là không hiểu được ý của Chiêu Vũ Đế.
Theo lý thuyết, Chiêu Vũ Đế hẳn là không ngu ngốc như vậy.
Nhưng dù sao Ninh Vân là con gái hắn, hơn nữa thân phận Ninh Vân tương đối đặc thù.
Nàng là nữ nhỉ của Thần phi, Thần phi lại là phi tử mà khi trước Vinh Dương lấy thân phận “công chúa” gả tới.
Cho nên phu gia của Ninh Vân nhất định không thể là một gia tộc hiển quý nào cả.
Nhưng thân là công chúa, thân phận tôn quý, tùy tiện tìm người gả cũng không có khả năng.
Nếu nhất định phải chọn một người có gốc gác không quá nhưng nhân phẩm hoặc tài năng của đối phương cũng phải ổn ổn một chút.
Còn có người nào tài năng hơn Tân khoa Trạng Nguyên nữa.
Nghĩ như vậy, Trần Lập Huy thật sự là một mối duyên đáng để xem xét Mấu chốt là hẳn còn cóvẻ ngoài ưa nhìn!
Loại nữ nhân hời hợt như Ninh Vân, nhất định là vừa ý khuôn mặt người ta.
Triệu Khương Lan tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình là phường ưa cái đẹp, nàng chính là coi trọng các phương diện xuất sắc khác của Mộ Dung Bắc Uyên.
Nào phù phiếm như Ninh Vân, nông cạn ngu dốt, thật đáng ghét.
Triệu Khương Lan đau lòng nhìn tên nhóc đẹp trai phía trước: “Nếu không thì ngươi mau chóng thành hôn?”