Bởi vì nhà họ Chu nổi danh khắp nơi nên toàn bộ sự tình đã được lưu truyền rộng rãi trong nhân gian. Vì vậy, những người nghe được sự việc đều căm hận Bạch Tú Ngưng, cảm thấy nữ nhân này tâm địa ác độc, lòng dạ rắn rết, rất đáng chết.
Bạch Tú Ngưng vô hồn nhìn mọi thứ trước mặt, nàng ta nhắm nghiền mắt trong đau đớn. Trước đây, nàng ta luôn theo đuổi hình mẫu nữ nhân mà nàng ta cảm phục, hy vọng được sống trong áo gấm nhung lụa. Hơn nữa, nàng ta chỉ mong muốn một người trượng phu đối với nàng ta hết mực chân thành, còn gia nhân thì coi nàng ta như ruột thịt trong gia đình. Đáng tiếc, nàng ta đã tham lam, bất chấp tất cả để đoạt lấy những thứ không thuộc về mình, chính là phạm phải tội danh tày trời, cuối cùng phải bị chém đầu.
Sau khi sự thật được phơi bày, gia tộc của Bạch Tú Yên hối hận tột cùng. Có ai ngờ rằng họ đã luôn coi kẻ sát hại nữ nhi ruột của họ như nữ nhi mình dứt lòng sinh ra. Họ càng nghĩ lại càng cảm thấy như đang chìm đắm trong đau khổ tột cùng! Vậy nên, trước khi Bạch Tú Ngưng bị hành quyết, gia tộc của Bạch Tú Yên đã đến lăng mạ, sỉ nhục nàng ta.
Bạch Tú Ngưng dửng dưng đưa mắt nhìn xung quanh, cũng không màng đến việc mình sắp bị quan xử tử vung nhát đao kết liễu mạng sống nàng ta.
‘Vào đêm Bạch Tú Ngưng bị xử tử, Mộ Dung Bắc Hải đã mơ thấy nàng ta. Nàng ta nói một câu đa tạ với Mộ Dung Bắc Hải, còn hắn là lần đầu tiên thấy nàng ta thực sự mỉm cười sau ngần ấy thời gian.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Bắc Hải phát hiện phần bắp chân đã có thể cử động được. Chả là hắn bị trật khớp gối phải, tạm thời không thể cử động mạnh. Nhưng nếu hẳn tập đi bằng nạng thì sớm muộn cũng không cần phải ngồi xe lăn nữa.
Triệu Khương Lan thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá! Hiện giờ Tử Sát đã giải được bốn linh hồn ác mạ, với tiến độ này thì chỉ một hai linh hồn nữa là có thể hoàn toàn bình phục”
Mộ Dung Bắc Hải đứng dậy rồi khẽ cười: “Đều là công trạng của muội”
“Là công của huynh mài!”
Nàng bỗng trở nên trầm ngâm: “Cơ mà gần đây muội luôn suy nghĩ về mối liên hệ giữa bốn linh hồn ác ma này”
Trong đầu Triệu Khương Lan hiện lên hồi ức của ba lần trước đó.
“Huynh có nhớ lần trước huynh mơ về Tử Sát Hà Lâm không? Ác ma thứ hai, sau khi La Tước tướng quân vào kinh đã tái hiện sự thật trận đánh với Tùng Gia Lĩnh, chính năm đó là do Liên Tư Thành đã sai người đi đánh cắp thông tin. Ác ma thứ ba liên quan tới thư viện Dụ Hòa, bắt nguồn từ gian tình giữa Vương Nghi Uyển và Trình Minh Kỳ. Bây giờ lại là ác ma thứ tư, chẳng nhế giữa chúng lại không có mối liên kết nào ư?”
Mộ Dung Bắc Hải suy nghĩ: “Vậy để huynh tóm tắt qua. Ác ma thứ nhất có vẻ là sát sinh, ác ma thứ hai có liên quan tới trộm cắp, còn ác ma thứ ba…”
Triệu Khương Lan liền tiếp lời: “Liên quan đến tà dâm?”
Mộ Dung Bắc Hải gật đầu đáp: “Không sai, đối với ác ma thứ tư…
Chính là tham lam”
Nàng khẽ nhắc lại: “Sát sinh, trộm cắp, tà dâm, tham lam? Lúc Thái hậu còn sống, muội đã từng giúp các trưởng lão của bà chép kinh Phật.
Trong đấy nói rằng có ba nghiệp thân là sát sinh, trộm cắp và tà dâm, còn có ba nghiệp tâm chính là tham lam, hận thù và ngu dốt”
Triệu Khương Lan mím môi: “Chẳng lẽ, Tử Sát tương quan với sáu nghiệp của Phật giáo? Nghiệp là tội, sáu nghiệp chính là sáu tội lớn”
“Không phải là không có khả năng, chúng ta cứ đợi xem sau này chuyện gì sẽ xảy ra”