“Việc này huynh vẫn chưa nói lại với phụ hoàng, cũng vì sợ trong lòng ông ấy chán nản không chịu nổi đả kích, dù sao lúc trước phụ hoàng cũng thường hay khó chịu, lại ngã bệnh nữa sẽ không tốt”
Triệu Khương Lan thở dài: “Thái hậu chủ yếu vẫn là tâm bệnh, tích tụ thành bệnh. Sự việc của Lê Vương và Vũ Vương mang đến đả kích quá lớn cho bà, may mà Thần Vương có thể bình an vô sự. Mùa đông năm nay sẽ là một rào cản lớn, nếu như vượt qua được, đợi đến đầu xuân năm sau có lẽ sẽ khá hơn một chút. Dù sao đối với người già, mùa đông là khó khăn nhất”
Lúc này Mộ Dung Bắc Uyên nói: “Đệ sẽ thường xuyên đến thăm hoàng tổ mẫu.
Nàng nhắc nhở: “Buổi sáng tinh thần của bà sẽ tốt hơn, huynh nên đến Tử Tiêu điện thỉnh an vào lúc sáng sớm”
Sắc trời dần dần tối, nhìn thấy ánh sáng trong phòng cũng tối đi.
Cung nữ lấy đèn cầy đốt đèn, Mộ Dung Bắc Uyên đứng lên: “Thời gian không còn sớm nữa, đệ phải đi đây”
Mộ Dung Bắc Hải lên tiếng giữ lại nói: “Huynh đã kêu phòng bếp chuẩn bị vài món ăn, hay là đệ ở lại ăn xong hẵng đi, đúng lúc huynh đệ chúng ta đã rất lâu không cùng nhau dùng bữa rồi”
Triệu Khương Lan không khỏi nhìn Mộ Dung Bắc Uyên, nhưng hắn có hơi khó xử.
“Vốn dĩ không nên từ chối ý tốt của Tam ca, nhưng mà trước khi đệ đi ra ngoài đã nói với Vương phi, sẽ dùng bữa tối cùng với nàng, bây giờ cũng đã muộn rồi, dù sao vẫn không nên để nàng đợi lâu.”
Đây là lần thứ hai hắn nhắc tới Triệu Thanh Nghi rồi, Triệu Khương Lan âm thầm bóp lấy bàn tay của mình, mới không để thất lễ.
Mộ Dung Bắc Hải bình tĩnh nhìn hắn một cái: “Uyên Nhi cảm thấy, vị Thần Vương phi đến giờ mà đệ vẫn chưa hiểu rõ là người như thế nào?”
“Độc tình của đệ phát tác nhiều tháng, đều do nàng dốc lòng chăm sóc, có lẽ Vương phi là người biết quan tâm, vô cùng hiểu lòng người. Là nữ tử dịu dàng.”
“Vậy đệ thấy nàng, có còn rung động đến mừng rỡ?”
Mộ Dung Bắc Hải hỏi câu này rất kỳ lạ, Mộ Dung Bắc Uyên hơi sửng sốt, hắn cân nhắc mở lời: “Đệ đã hoàn toàn không còn nhớ đến nàng, cảm giác rung động, mặc dù trước mắt không có, nhưng sau này tình cảm nảy nở theo thời gian, chắc chắn sẽ nảy sinh tình cảm lần nữa”
“Huynh sẽ nói cho đệ biết một sự thật vậy. Thật ra đệ và vị Thần Vương phi kia, chỉ là quan hệ tôn trọng nhau như khách, đệ cũng không có tình cảm vô cùng sâu nặng đối với nàng ta, vì vậy đệ cũng không cần ép bản thân đi thích một người, tôn trọng ý muốn ban đầu là được rồi.”
Hơi thở của Triệu Khương Lan chậm lại, không ngờ rằng Mộ Dung Bắc Hải lại nói như vậy.
Nàng mở to mắt nhìn Mộ Dung Bắc Hải, thậm chí không nhịn được mà kéo tay áo của hắn, ra hiệu hắn đừng nói nữa.
Mộ Dung Bắc Uyên lại giật mình khi Mộ Dung Bắc Hải nói ra những lời này với mình, với sự hiểu biết của hắn về vị Tam ca này, hắn tuyệt sẽ không cố tình đi chỉ trích chia rẽ tình cảm của người khác.
Chẳng lẽ có điều bí ẩn gì mà hẳn đã quên?
“Tam ca có thể nói rõ hơn không? Đệ không hiểu ý này lắm”
“Huynh không có ý không tôn trọng Thần Vương phi, chỉ sợ đệ không hiểu rõ quan hệ tình cảm lúc trước giữa hai người các ngươi, vì vậy nói cho đệ biết trước đây hai người sống chung như thế nào mà thôi. Đương nhiên, sau này đệ đối xử với nàng ta như thế nào không liên quan đến huynh, đó là chuyện của bản thân đệ”
Mộ Dung Bắc Uyên im lặng, cách mấy giây mới nói: “Nhưng nàng là người bị đệ quên đi. Đệ trúng phải độc vong tình, những người khác đều nhớ kỹ, chỉ không nhớ một mình Vương phi, đơn giản vì nàng là người đệ yêu nhất. Nếu thật sự như Tam ca nói, không phải là mâu thuẫn lẫn nhau sao?”
Triệu Khương Lan nhắm hai mắt lại, có chút mệt mỏi nói: “Tam ca chỉ đang đùa giỡn với huynh thôi. Người huynh thích đương nhiên là Vương phi, chẳng nhẽ còn có người khác sao. Huynh không nên suy nghĩ nhiều, cứ vui vẻ mà trải qua cuộc sống là được rồi, không phải nói nàng ta đang đợi huynh sao, mau trở về đi.”
Mộ Dung Bắc Uyên tâm sự nặng nề mà đi ra ngoài, chờ hắn đi xa rồi, Triệu Khương Lan mới nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải, trong mắt hiện lên sự phản đối.
“Tại sao huynh phải nói với chàng những lời này? Chàng luôn luôn tin tưởng huynh, giữ không được sẽ nghĩ ngợi lung tung”
“Nhưng không phải hắn khiến muội đau lòng hay sao? Huynh không nghĩ rằng muội sẽ muốn nghe nhắc đến hai chữ ‘Vương Phi’ kia từ trong miệng của Uyên Nhi. Huynh chính là muốn nhắc nhở hắn, việc mắt nhìn thấy, chưa chắc đã hoàn toàn đúng”