Trong Đông Cung, nội thần của Mộ Dung Bắc Quý đang giúp hắn mài mực.
Cung nhân truyền đến tin tức báo, hai vị tiểu điện hạ của Lê Vương phủ đều đã vào kinh thành.
Tuy nhiên, cả Lê Vương và Lê Vương phi vì sợ tội nên đều đã treo cổ tự vẫn, khênh trở về đây là hai cỗ quan tài.
Nghe vậy, Mộ Dung Bắc Quý hất tay, ra hiệu cho tất cả mọi người lui ra ngoài.
Sau khi bọn họ lui hết, hắn bất mãn hỏi nội thần: "Cũng không biết cữu cữu nghĩ như thế nào, nếu muốn diệt cỏ tận gốc, phải giết luôn hai thứ nhỏ kia đi. Bây giờ vẫn còn giữ lại hai thứ này. Dựa vào sự yêu quý của phụ hoàng đối với bậc cháu chắt, nhất định sẽ sinh lòng từ bi nương tay không ban chết cho chúng. Cữu cữu không sợ sau này để lại mối hậu hoạn sao, tự nhiên lại kẻ thù”.
Nội thần đương nhiên là người nhà họ Liên, nghe thấy những lời này khẽ nhếch miệng cười.
"Điện hạ, người không cần lo lắng. Hai người đó cũng chỉ là những hài tử bốn, năm tuổi, đến chữ còn không biết được bao nhiêu. Làm sao chúng có thể hiểu được một việc lớn như tạo phản du thuyết. Liên Soại bỏ qua cho bọn chúng, cũng là sợ làm quá, sẽ khiến hoàng thượng nảy sinh nghi ngờ. Dù sao cuộc chiến có kéo dài bao lâu, rồi cũng sẽ có một ngày kết thúc. Đợi sau này hoàng thượng muốn tính toán cho rõ mọi chuyện, nhà họ Liên chỉ có thể lại một lần nữa đứng mũi chịu sào. Bây giờ làm như vậy, cũng không phải là muốn chừa cho người ngoài một con đường sống."
Mộ Dung Bắc Quý lạnh lùng hừ một tiếng: "Thôi bỏ đi, giữ lại thì giữ. Hai hài tử còn có thể gây nên sóng gió gì chứ. Dù sao thêm một thời gian nữa, cả giang sơn vô tận này đều sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay ta. Đến lúc đó xử lý hai kẻ thừa thãi kia cũng không muộn."
Nội thần cúi đầu cười: "Điện hạ nói chí phải"
Biết hài tử đã vào trong cung, Mộ Dung Bắc Quý hỏi: "Ngươi cho rằng, sắp xếp nơi đến cho chúng như thế nào là tốt nhất. Ta này tuyệt đối sẽ không đề nghị phụ hoàng giết bọn chúng. Vào lúc này, kẻ nào nói ra những lời như vậy, chính là tự kéo bản thân vào chỗ khó. Có điều phụ hoàng cũng sẽ không muốn gặp bọn chúng..."
Cận thần suy nghĩ một hồi: "Nghe nói gần núi Nhạn Lạc có một biệt viện quy mô không quá lớn. Trước đây trong cung có một vị lão thái phi đã quá cố, khi còn sống thường lui tới đó tu hành. Chi bằng điện hạ đề nghị, để hai đứa nhỏ kia dọn tới đó ở. Tuy không được coi là nơi người ta hay lui tới, nhưng so với việc để mặc chúng cũng không có gì khác."
Hai mắt Mộ Dung Bắc Quý sáng lên: "Tiên sinh, quả là một kế sách hay!"
Trong điện Hoàng Cao, Chiêu Vũ để ngồi trên ngai vàng, nhìn hai đứa nhỏ đang quỳ dưới chân mình, nhất thời trầm mặc.
Sân ở ngoài điện, hai cỗ quan tài được đặt ngay ngắn.
Không cần phải nói trong đó có ai, tin tức phu thê Lê Vương treo cổ tự vẫn đã nhanh chóng được đưa tới hoàng cung cách đây vài ngày.
Chiêu Vũ để nhìn bức thư mà lặng người không cất nổi giọng, trong giây phút đó, dường như tất cả sự yêu và hận đều đan xen lẫn lộn vào nhau.
Để rồi biến thành một vài tiếng thở dài và nghẹn ngào.
Giờ đây, nhìn hai đứa tôn tử tôn nữ thơ dại ngoan ngoãn, hắn thấy quặn thắt trong lòng.
Cái chết của con trai và con dâu là nỗi đau không thể cất thành lời trong lòng Chiều Vũ đế.
Mặc dù lúc đầu khi biết tin Lê Vương tạo phản, hắn đã nghĩ từng vô số lần muốn giết chết bọn họ để đền tội với liệt tổ liệt tông.
Nhưng giờ đây, bọn họ thực sự đã chết rồi, biến thành bộ thi thể lạnh lẽo, thậm chí đã mục rữa trong linh cữu.
Thậm chí đến một lời trăn trối cuối cùng cũng không nói với người phụ thân này, khi nghĩ đến điều này, hắn lại cảm thấy vô cùng khắc khoải.
Hẳn hận, nhưng hắn cũng đâu thể làm gì nữa.
Lần đầu tiên trong đời, Chiêu Vũ để lại cảm thấy hối hận khi ngồi lên hoàng vị này, và trở thành hoàng đế.
Nếu việc trở thành hoàng đế, đồng nghĩa với việc bị phản bội, bị người thân xa cách, nàng độc một mình, hắn thà rằng chỉ là một người bình thường.
Hoàng đế không nói lời nào, người dưới trướng cũng không dám làm bừa.
Chỉ có hai hài tử đang run rẩy quỳ trên mặt đất.
Dung Sương chưa từng quỳ lâu như vậy, nha đầu lén xoa xoa đầu gối rồi nói Dung Nhật nói: "Ca ca, chân muội đau"
Đứng ở bên cạnh chiêu Vũ đế, Tần Khâm đột nhiên nghe được lời nói của đứa nhỏ, trong lòng bỗng cảm thấy có chút không nỡ.
Do đó, hắn ta bèn lên tiếng nhắc: “Hoàng thượng, hai vị tiểu điện hạ đây, ngài dự tính thu xếp cho hai vị như thế nào?”