“Đúng đấy vương gia. Thuộc hạ lo lắng Thẩm cô nương tuyệt thực hại thân, sẽ gây họa đến ngài”
Mộ Dung Bắc Uyên nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Lát nữa bản vương tự mình gặp nàng ta. Ngươi yên tâm, bản vương nhất định sẽ làm cho nàng ngoan ngoãn, không dám gây chuyện: Hắn đối với Thẩm Hi Nguyệt sớm đã không còn chút tình cảm nào để nói, sau khi biết người trước đây cứu mình là Triệu Khương Lan, Mộ Dung Bắc Uyên hận chết nàng ta.
Nếu không phải bây giờ Thẩm Hi Nguyệt tạm thời chưa thể chết được, thì Mộ Dung Bắc Uyên đã sớm giết chết nàng ta một ngàn lần.
“Vương phi thế nào rồi?”
Sau khi Mộ Dung Bắc Uyên tỉnh lại vẫn ở bên cạnh bảo vệ Triệu Khương Lan, chỉ là tình huống của chính hắn cũng không tốt.
Lại sợ nằm bên cạnh người Triệu Khương Lan sẽ ảnh hưởng đến nàng nghỉ ngơi, nên trở lại tẩm điện của mình ngủ một lúc.
Chu Khiết khuyên hắn: “Ngài không cần lo lắng vương phi, nàng người tốt sẽ có trời giúp, nhất định sẽ không có chuyện gì. Nhưng mà tình huống của ngài, thuộc hạ thực sự không yên lòng”
“Bản vương sẽ không để cho mình có chuyện.” Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên kiên định.
Vì Triệu Khương Lan, hắn nhất định phải chống đỡ, bất luận có bao nhiêu đau khổ, hắn vẫn muốn sống sót.
Đêm đó, một mình Hoán Vân thu dọn xong chậu cơm mà Thẩm Hi Nguyệt hất đổ xuống đất.
Sau đó lại hầu hạ nàng ta tắm rửa sạch sẽ, lại cầm quần áo giặt sạch sẽ.
Trong ngày thường, những việc nặng này đều do người khác làm, nàng ta chỉ là nha hoàn thiếp thân hầu hạ bên cạnh người.
Thẩm Hi Nguyệt nhàn nhạt hừ một tiếng: “Thất vọng cũng không hẳn. Chỉ có điều, vương gia để tâm đối phó ta đúng là làm cho người ta không đoán được, dù sao nếu như ta xảy ra chuyện, vương gia ngài còn có mấy cái mạng để bị hành hạ”
Lời này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Mộ Dung Bắc Uyên, hắn xì khinh bỉ một tiếng: “Nghe nói ngươi hôm nay không dùng bữa”
“Không phải vương gia sai người ngược đãi ta sao, những thứ cơm nước kia đâu phải dành cho người ăn. Dựa vào cái gì ta phải làm khổ mình, cùng lắm thì không ăn, chết đói còn có điện hạ ngài chết chung, cũng không uổng công đời này”
“Thẩm Hi Nguyệt, chỉ nếm chút đăng thôi, ngươi có cái gì oan ức. Đã từng, lúc vương phi của bản vương mới vừa vào.
phủ cũng không người nào hầu hạ, chỉ phí ăn mặc đều rất bình thường, nhưng nàng lại vẫn sống tốt. Nếu như không phải tại ngươi, nàng cũng không cần chịu khổ như vậy”
Thẩm Hi Nguyệt lộ ra vẻ mặt trào phúng: “Lời này của vương gia ngược lại ta nghe không hiểu. Ban đầu bạc đãi Triệu Khương Lan, không phải chính ngươi ngầm đồng ý à. Hiện tại nàng thành người ngươi sủng trên đầu quả tim, những sai lầm trước kia lại đẩy hết lên đầu ta, ngài đúng là biết tìm kẻ thế mạng.”
“Tuyết Kiến Sầu, ngươi căn bản không trúng qua loại độc đó không phải sao. Người chân chính thay bản vương giải độc, là vương phi, ân nhân cứu mạng của bản vương, từ đầu tới cuối không có một xu quan hệ nào với ngươi, vào lúc ấy ngươi còn có mặt mũi, hưởng thụ ân sủng của bản vương còn đối với nàng thọc gậy bánh xe”
Thẩm Hi Nguyệt khẩn trương mà nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn ngay cả chuyện kia cũng biết!