Cảm xúc của Triệu Khương Lan quá không ổn định, thế nên toàn bộ quá trình đều do Giang Dương xử lý.
Nàng nắm chặt lấy tay của Mộ Dung Bắc Uyên, Mộ Dung Bắc Uyên nhíu mày nhìn nàng, hai người cứ thế mà im lặng đối mặt nhau, càng không nói ra được lời nào.
Vì sao lại cứu nàng chứ, Mộ Dung Bắc Uyên cũng đang hỏi chính bản thân mình.
Rõ ràng phải rất ghét nàng mới đúng, một vương phi không được.
sủng ái, chỉ nhìn thấy thôi cũng đã thấy phiền.
Nhưng khi mắt thấy nàng sắp gặp phải nguy hiểm, cơ thể hắn đã nhanh hơn suy nghĩ của mình một bước mà xông tới.
Cứ như vậy không kìm lòng được mà bảo vệ nàng.
Ngay cả chính bản thân hắn cũng cảm thấy khó tin, không thể tưởng tượng nổi Ngón tay Triệu Khương Lan lạnh lẽo, đương nhiên là đã bị dọa sợ rồi.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của nàng, trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên lại sinh ra một chút cảm giác dường như đã từng.
Như ngay tại lúc này nhìn xem, bọn họ như là một đôi vợ chồng cực kỳ ân ái, khác xa một trời một vực với trong trí nhớ của hắn.
Lý Mặc yên tính bước vào.
Vừa bước vào đã nhìn thấy dáng vẻ Triệu Khương Lan nằm ở bên giường lôi kéo Mộ Dung Bắc Uyên không hề nhúc nhích.
Đố ky như một ngọn lửa lớn thiêu đốt hết ngũ tạng lục phủ của hắn rất là khó chịu.
Dựa vào cái gì, một tên thế tử không hiểu từ đâu ra, cũng có thể lọt vào mắt xanh của nàng như vậy?
Thế nhưng vào thời khắc mấu chốt, nàng cũng lựa chọn cứu mình.
Trong lòng của nàng nên có hắn chứ không phải là bất kỳ tên nào khác mới đúng!
Lý Mặc chậm rãi bước tới gần, sâu kín nhìn chằm chăm Mộ Dung Bắc Uyên.
Hắn muốn từ trên khuôn mặt bình bình thường thường không chút đặc biệt kia nhìn ra điều gì đó khác biệt, nếu không thì loại người như thế này làm sao có thể khiến cho Triệu Khương Lan đối xử đặc biệt.
Bởi vì phải cầm máu, nên phần áo sau lưng của Mộ Dung Bắc Uyên ban đầu đều đã bị xé rách ra.
Giờ phút này lộ ra sống lưng trắng toát, một đường máu hẹp dài chạy từ đầu tới đuôi, càng làm nổi bật màu da trắng đến chói mắt của hắn.
Lý Mặc cứ nhìn như thế, bỗng hơi nhíu mày.
Không đúng lãm.
Chỉ nhìn mỗi gương mặt của vị thế tử này, rõ ràng là ngũ quan vô cùng bình thường.
Da mặt mặc dù không tính là đen, nhưng cũng nghiêng về màu vàng nhạt.
Thế nhưng nhìn kĩ lại, từ cổ trở xuống có một đường ranh giới rõ ràng.
Da thịt phía dưới trắng nõn nà, phía trên lại có màu da khác biệt hoàn toàn.
Điều này có hợp lý sao?
Lại nhìn thái độ của Triệu Khương Lan, lần trước khi gặp nàng ở Thịnh Khang, nàng với Mộ Dung Bắc Uyên vẫn gắn bó như keo sơn.
Nhưng bây giờ lại dành cho một người đàn ông khác sự quan tâm cực kỳ không bình thường, điều này cũng là hợp lý sao?
Càng nghĩ, Lý Mặc lại càng cảm thấy trong chuyện này ắt có điều bí ẩn không muốn cho người ta biết.
Hắn không khỏi đến gần hơn một chút, Triệu Khương Lan căn bản không rảnh quan tâm có ai đang ở phía sau, toàn bộ lòng dạ đều đặt hết vào người đang năm ở trên giường.
Kỳ lạ là, bởi vì đau nên trên cổ thế tử chảy ra không ít mồ hôi.
Thế nhưng trên gương mặt kia lại không có đến một giọt nước.
Sao lại có thể như thế chứ, Lý Mặc không khỏi nheo mắt lại, bỗng nhiên tựa như đã nghĩ tới chuyện gì mà nắm chặt bàn tay.
Sau đó, hắn thừa lúc tất cả mọi người còn đang chưa kịp phản ứng, đột ngột bước lên một bước, sờ xuống dưới cằm của Mộ Dung Bắc Uyên, rồi đột ngột kéo xuống một tấm mặt nạ.
Bên dưới tấm mặt nạ, lộ ra khuôn mặt vốn có của Mộ Dung Bắc Uyên.
Mày kiếm da trắng, tuyệt sắc nhân gian.
Thì ra là như vậy!
Vì thế nên từ lúc ban đầu, vốn đã không có thế tử gì cả, từ đầu tới cuối, người mà trong lòng Triệu Khương Lan mong nhớ, chỉ có mỗi mình Mộ Dung Bắc Uyên mà thôi.