Không chần chừ mà ở lại, chờ đợi tỷ ấy, bảo vệ tỷ ấy.
Nàng ấy cười khổ một tiếng: “Ta biết rồi. Nếu như có chuyện gì ta sẽ nói cho huynh biết”
Chờ sau khi quay về nhà họ Triệu, Triệu An Linh lập tức lén lút gọi quản gia trong phủ đến Nàng ấy nhân lúc xung quanh không có bóng người giao việc cho quản gia: “Bắt đầu từ hôm nay, ông phải sai người đi giám sát nhất cử nhất động của Đại công tử, nhưng không được để nó phát hiện ra. Bất kể là nó đi đến chỗ nào, gặp người nào, làm chuyện gì, ông phải bẩm báo rõ ràng rành mạch cho ta”
Quản gia cảm thấy kỳ lạ: “Tiểu thư, vì sao người lại muốn giám sát Đại công tử”
“Việc này ông không cần quan tâm, ta tự có tính toán của mình.
Nhưng mà phải nhớ, không thể để Triệu An Hinh phát hiện ra điều bất thường”
Triệu An Linh lại nghĩ đến gì đó, hỏi quản gia: “Gian phòng của Đại công tử ở ngoài cùng phía Đông lầu hai đúng không?”
“Đúng vậy”
“Ngày bình thường căn phòng kia của nó hay bị khoá lại đúng không?”
Quản gia khẽ gật đầu: “Bởi vì bên trong căn phòng của công tử có.
không ít đồ vật quý giá, để đề phòng bọn hạ nhân không có mắt muốn xông vào đục nước béo cò, vậy nên mỗi lần công tử đi ra ngoài không ở trong phủ đều sẽ khoá phòng lại”
“Vậy thì ông có cách nào nhân lúc Đại công tử không ở đây rồi mở cửa phòng của nó ra không”
Quản gia nghe thế thì sợ hãi: “Vì sao Nhị tiểu thư lại muốn nhân lúc.
Đại công tử không ở đây đi vào phòng ngài ấy chứ?”
“Ta muốn tìm một món đồ. Ta đang nghỉ ngờ bị Đại công tử lấy nhầm. Nhưng mà ta ngại hỏi nó, chỉ có thể âm thầm tìm kiếm sau lưng, tránh làm tổn thương tình cảm tỷ đệ giữa chúng ta. Chuyện này ta còn hy vọng ông có thể giữ bí mật, tuyệt đối đừng tiết lộ ra ngoài”
Quản gia ngẫm nghĩ rồi nói: “Trong phủ chúng ta có một người thợ ộc làm công nhật. Trước đó hẳn ta cũng làm không ít khoá cửa, rất có tài. Để hn ta lén lút cạy cửa gian phòng Đại công tử nhân lúc ngài ấy không ở phủ, hẳn là không tốn sức”
“Như vậy cũng được. Đợi lúc Đại công tử vừa ra ngoài, chúng ta cùng nhau hành động”
Rất nhanh sau đó đã đến thời gian đưa tang Quận chúa Di Thanh.
Triệu An Linh bê bài vị, cùng với Triệu An Hinh, Triệu An Cẩm, ba người đứng song song ở trước tiên.
Trong gió rét, bọn họ đi thẳng về phía trước.
Dựa theo quy tắc cũ, những người thuộc dòng dõi hoàng thất đều có thể đặc cách an táng ở trong Hoàng lăng, Nhìn thấy quan tài của Quận chúa Di Thanh chuẩn bị chôn vùi vào trong lòng đất, xung quanh liên tiếp bật ra tiếng khóc nức nở.
Xuất phát từ kính trọng, Thích phu nhân cũng đi theo cả chặng đường đến nơi n: Thế nhưng lúc công chúa Văn Hi nhìn thấy lại thẳng tay chỉ về phía bà rồi chửi âm lên.
“Thứ tiện nhân nhà ngươi sao cũng dám vác mặt đến đây? Hại chết con gái của ta còn chưa đủ sao! Con gái ngươi hạ độc Quận chúa vậy nên mới khiến nó chết không nhảm mắt, bổn cũng hận không thể băm nát hai mẹ con các ngươi. Sao ngươi dám đưa nó đi đoạn đường cuối cùng này hả!”
Triệu Đường định ngăn lời sỉ nhục của công chúa Văn Hi lại, thế nhưng bây giờ công chúa đang bị sự tức giận xông lên đầu, làm sao mà quản được chứ?
Vẫn là Triệu An Linh không nhịn được. Nàng ấy bước lên đứng chản trước mặt Thích phu nhân.
“Ngoại tổ mẫu, bây giờ chuyện này còn chưa có kết luận chính xác. Nói không chừng còn không phải do Triệu Khương Lan gây nên.
Bây giờ người cứ ấn định trước kết quả chuyện này, hình như là kết luận quá sớm rồi”
“Triệu An Linh, có phải con bị điên rồi không? Chúng nó là hung thủ hại chết mẹ của con, sao con có thế nói đỡ cho bọn chúng chứ”
*Con không có ý nói giúp cho Thích phu nhân. Con chỉ hy vọng ngoại tổ mẫu có thể lý trí một chút thôi. Hôm nay là ngày hạ táng cho mẹ, con chỉ muốn bình yên đưa bà ấy đi nốt đoạn đường này, không muốn xảy ra nhiều phiền phức hơn”
Cân nhắc chuyện vẫn còn người khác ở đây, công chúa Văn Hi đành phải kìm nén cảm xúc lại, không cố giữ lấy Thích phu nhân nữa.
Thích phu nhân đỏ bừng mắt đứng yên bên cạnh.
Không phải bà tiếc nuối rất nhiều về chuyện Quận chúa qua đời, mà là đau lòng cho con gái của mình.
Đến bây giờ Triệu Khương Lan vẫn chưa có cách nào để rửa đi nỗi oan này, cũng không biết lúc này nàng ở Đại Tông Chính Viện có đang phải chịu khổ hay không.