Bởi vì có chơi trò chơi cho nên Triệu Khương Lan mặc đồ rất đơn giản.
Áo trên màu đỏ bảo thạch, trên eo buộc một đại lưng ngọc trắng. Trong ngày mùa đông khô khan này, nàng như một mặt trời chói chang.
Mộ Dung Bắc Uyên hôm nay được nghỉ nên đi chung với nàng. Hắn nhìn thấy Triệu Khương Lan bắt đầu bận rộn từ sáng sớm thì có chút dở khóc dở cười.
“Ngày bình thường không thấy nàng trang điểm, sao hôm nay lại long trọng như thế?”
Triệu Khương Lan đang soi gương son môi, nàng nghe hắn nói thế thì liếc sang một cái.
“Bình thường cũng đâu có nhiều cô gái tụ tập như thế đâu, ngay cả lần trước cũng toàn là đã kết hôn rồi. Nhưng hôm nay thì khác, có rất nhiều cô gái chưa lập gia đình, ta gả cho chàng, tuổi tác cũng lớn rồi, lỡ bị người khác hạ thấp thì cũng không tốt lắm”.
Mộ Dung Bắc Uyên nghe thể thì buồn cười: “Nàng lớn tuổi? Nàng mới mấy tuổi chứ, trong lòng ta thì nàng luôn mười tám”
Triệu Khương Lan buông giấy son môi xuống rồi nói: “Nhưng nghe nói Thần Vương điện hạ ở kinh thành có rất nhiều đào hoa theo đuổi, có rất nhiều cô gái chưa chồng thích chàng. Nếu là có người đẹp hơn ta, trẻ hơn ta đi tới, ai biết đám người kia có ý gì khác hay không chứ”
“Vương phi đổ oan cho ta rồi, rõ ràng là nàng xinh đẹp tuyệt trần, mỗi lần đi ra ngoài đám người kia đều không dời mắt khỏi nàng được. Nay lại tăng thêm quần áo lộng lẫy như thế, nàng định câu hồn ai đây?”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn bờ eo được đai lưng ngọc siết chặt kia mà duỗi tay đè lên trong vô thức.
Hắn cắn răng: “Yêu tinh” Triệu Khương Lan nghe thế thì nhìn chằm chằm hắn.
Hôm nay Mộ Dung Bắc Uyên mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu xanh ngọc, màu này. rất nổi bật làn da lên.
Hắn vốn trắng, lại mặc màu này khiến cho gương mặt kia càng thêm thu hút.
Lại thêm hắn không thích cười với người bên ngoài, lúc nào cũng lạnh lùng nhíu mày, cao quý mà xa cách.
Vừa đi ra ngoài không biết sẽ có bao nhiêu cô gái say đắm đây. Đến cùng ai mới là yêu tinh?
Địa điểm bày tiệc được sắp xếp ở bên ngoài, tại một đồng cỏ trống trải mà xinh đẹp..
Bọn họ vừa bước xuống xe ngựa thì đã nghe thấy tiếng xôn xao.
Triệu Khương Lan nghe ngóng từng tiếng bàn tán, xem xét từng ánh mắt mà có chút ghen ghét.
Nàng đi tới bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên rồi nói nhỏ.
“Ta thật sự muốn giấu gương mặt này của Thần Vương điện hạ đì, sau đó đưa về phủ mà giữ gìn cho kỹ, không cho người bên ngoài thấy được.”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe nàng nói thế thì cười một tiếng. Nụ cười này như trăng sáng trên bầu trời, khiến cho khí thế của hẳn dịu đi nhiều.
Dường như Triệu Khương Lan nghe được tiếng xôn xao càng thêm lớn. Nàng trừng hắn một cái rồi nói: “Không cho phép!”
Mộ Dung Bắc Uyên duỗi tay nhéo nhẹ tai nàng sau đó năm lấy tay nàng.
Người ngoài nhìn vào, đây quả thực là một đôi vợ chồng gắn bó như kéo sơn,cho dù người khác có ân ái tới đâu cũng không làm được thân mật như thế.
Vợ chồng Thần vương tình cảm tốt, lại không ai có thể nói rằng là giả vờ.
Bởi vì bên phía đàn ông cũng có hoạt động nên Mộ Dung Bắc Uyên bị Đại công tử của nhà Ninh đại nhân dẫn sang một chỗ khác.
Hắn đành phải buông tay của Triệu Khương Lan ra, sau đó đưa tay vuốt ve đầu của nàng: “Đi chơi đi, ăn một chút gì đó, đừng để đói bụng, mấy trò quá đông đúc hay nguy hiểm cũng không nên chơi, cẩn thận bị thương”