“Không sai. Đúng là huynh trưởng có lỗi, chính huynh ấy đã châm lửa đốt lửa, nhưng nếu không có gió, ngọn lửa chỉ có thể bập bùng tại chỗ, không thể đốt cháy thành một mảng. Người hãy suy nghĩ về nó thật cẩn thận, dù huynh trưởng có ngu ngốc đến đâu cũng sẽ không lấy trứng chọi đá, nếu không phải những người phụ tá xung quanh tỏ vẻ họ sẽ nghe theo quyết tâm của huynh ấy thì có cho huynh trưởng mười lả gan, huynh trưởng cũng sẽ không tạo phản, có thể thấy rằng ý đồ của những người đó không phải là vô tội, đặc biệt là việc Trần Hiểu Chính đột nhiên tới kinh thành báo tin bí mật, phụ hoàng không nghĩ là hắn có chuyện sao? Trong khi vu khống Lê Vương, hắn ta cũng cố gắng hết sức để nói rõ với người về danh tiếng, danh vọng cùng với năng lực của Liên Tư Thành, nhi. thần cho rằng vai trò thực sự của huynh ấy chính là người thực hiện mọi chuyện cho Liên Tư Thành”
Chiêu Vũ Để mở to mắt đau đớn, như thể hắn không nhận ra các từ trên giấy viết thư. Nét chữ nguệch ngoạc và lộn xộn, có thể thấy nó được viết rất vội vàng trong thời gian cực kỳ eo hẹp.
Và cuối cùng, nó được bí mật may vào trong quần áo, cho thấy Lê Vương và Lê Vương phi đã phải chịu sự dày vò như thế nào trước khi chết.
Điều bất ngờ hơn nữa là họ chắc chắn bị bức ép phải chết.
Nhân phẩm, cho dù có sai lầm không thể tha thứ, nhưng sống chết của họ cũng không nên để triều thần phân định.
Liên Tư Thành sao dám, ngay cả gia tộc hẳn cũng dám!
Chiêu Vũ Đế nghĩ đến hai cỗ quan tài bằng gỗ nặng nề đó, nghĩ đến thời Lê Vương, và xa hơn nữa là nhiều năm trước.
Dù năm tháng có xa cách, hắn vẫn có thể mơ hồ nhớ lại niềm vui được làm cha khi đứa con đầu lòng của mình chào đời.
Ngay cả khi không cho hắn không kì vọng nhiều vào hắn ta trong tương lai, hắn vẫn yêu đứa trẻ này rất nhiều. Những đứa trẻ ấy đã chết, nó sẽ không bao giờ quay trở lại. Có vẻ như vào lúc này, Chiêu Vũ Đế đã hoàn toàn chấp nhận sự thật về cái chết của con trai cả. Hắn ta che mặt đầy đau đớn và bật ra một tiếng khóc đầy uất ức, kìm chế. “Phụ hoàng, người chết không thể trở về được, xin hãy nén bị thương” Một lúc lâu sau, Mộ Dung Bắc Uyên thì thào nói với hắn.
Chiêu Vũ Đế lau nước mắt thật mạnh, nghẹn ngào nói: “Trẫm sẽ hạ lệnh truy phong Lê Vương, cũng cho người an tang nó cùng Lê vương phi, đưa hai đứa hợp táng ở trong Hoàng Lăng. Đợi hai đứa con của chúng trưởng thành, trẫm sẽ cho chúng thân phận, không bạc đãi bọn trẻ”
Mộ Dung Bắc Uyên chắp tay: “Nhi thần lúc này, thay huynh trưởng và trưởng tẩu, tạ ơn phụ hoàng long ân”
"Uyên Nhi, mấy ngày trước ta có nghe mẹ con nói rằng thân thể của con cũng có một số vấn đề, bây giờ có khả hơn chút nào không?"
“Khá hơn nhiều rồi, làm phụ hoàng để tâm rồi”
"Con phải tự chăm sóc bản thân, trẫm cũng đã già rồi, còn có thể nhìn các con them bao nhiêu năm trẫm cũng không biết nữa. Huynh trưởng của con mất rồi, nhị ca cũng mất rồi ... chân của Bắc Hải không biết bao giờ mới lành, đứa con thứ năm thì lại rất tàn nhẫn. Đứa con thứ sáu lúc nào cũng giống như chưa lớn, không nhạy bén chút nào. Những đứa khác còn quá nhỏ, không thể nhìn thấy gì cả. Uyên Nhi, con là người mà phụ hoàng hy vọng nhất, con phải ngoan, hiểu không?"
Hắn nhẹ nhàng đáp: "Vâng, nhi thần biết rồi" Còn chuyện yêu đương, đến ngày hôm nay hắn vẫn không dám nói với Chiêu Vũ Đế.
Nói ra rồi thì như thế nào? Nói ra, không có tác dụng gì khác ngoại trừ làm cho hắn và Thái hậu buồn bực. Chỉ mong Giang Dương sớm có thể truyền đến tin tức tốt, nếu không hẳn rời đèn dầu sắp cạn cũng không xa.