Nữ nhân ở trên đời này, ai không hy vọng có thể cùng với phu quân của chính mình một lòng một dạ đến khi đầu bạc.
Có ai sẽ mong muốn phu quân tam thê tứ thiếp, ba ngày bốn đêm.
Chỉ là bà đang ở vị trí không phải vì bản thân.
Triệu Khương Lan và bà tính chất không giống nhau.
Bà bắt buộc bản thân miễn cưỡng vui cười, nhìn thấy bên cạnh Chiêu Vũ đế có đủ loại phi tử, còn phải tỏ vẻ rộng lượng.
Chỉ vì bà là Hoàng hậu nên không thể ghen tị.
Mà Triệu Khương Lan là do trong lòng không yên tâm, hy vọng có một người đáng tin cậy có thể thay thế chính mình chăm sóc cho người nàng thương.
Nếu như so sánh, thật ra trong lòng Triệu Khương Lan càng chua xót hơn một ít.
Rốt cuộc cũng là tình cảm càng sâu đậm thì càng đau khổ hơn.
Đợi Triệu Khương Lan khóc đủ, hít cái mũi.
“Chỉ là không biết, gần đây trong kinh thành có cô nương nào phẩm chất ngay thẳng hay không. Con đối với các khuê nữ danh giá trong kinh thành cũng không hiểu biết, không biết ở chỗ mẫu hậu có một ít danh sách tuyển cung nhân không?”
Viên hoàng hậu nhớ lại một chút: “Trước đây bản cung vì giúp Sơn vương điện hạ tuyển phi, đúng là có tìm một ít tư liệu của các cô nương trong kinh. Chẳng qua đã cách nhiều tháng, một ít người trong số bọn họ có lẽ đã định hôn sự rồi, người nhà bằng lòng. Danh sách đó cũng không dùng được, nếu như con muốn, không bằng kêu các bà mối tin tức nhanh nhạy tiến cung một chuyến, hỏi thử các nàng, ngược lại tin tức nghe được sẽ chân thật hơn nhiều”
Triệu Khương Lan gật đầu: “Như vậy cũng được, vậy làm phiền mẫu hậu giúp đỡ”
Viên hoàng hậu cũng có ý đồ riêng.
Tuy rằng sau chuyện Lâm Gia Uyển, nàng không dám dễ dàng giúp Mộ Dung Bắc Hải tìm Vương phi.
Nhưng mà, Mộ Dung Bắc Hải không thể nào vẫn mãi không cưới thê tử.
Vậy nên chính Hoàng hậu cũng muốn tham khảo tìm hiểu.
Chẳng mấy chốc nàng đã sai người đi mời một người trong kinh thành thường xuyên ra vào các gia đình nhà cao cửa rộng, bà mối quen thuộc với tình huống của các quý nữ vào cung nói chuyện.
Bà mối cung kính nói: “Hoàng hậu nương nương, Công chúa điện hạ, hai vị chủ tử nếu như hứng thú với những chuyện này, không bằng để qua một thời gian lại hỏi tiểu nhân. Mấy ngày nữa trong kinh thành sẽ tổ chức Thơ yến hai năm một lần. Đến lúc đó rất nhiều tiểu thư khuê các đều sẽ tham gia phân cao thấp trong yến hội này. Nếu như giành được giải nhất chắc chắn sẽ được người người săn đón, cảnh tượng có một không hai, mà trong đó nếu như biểu hiện ưu tú, tất nhiên cũng đầy bụng sách vở, văn chương xuất sắc hơn người. Nếu như hoàng hậu nương nương và công chúa hỏi tiểu nhân sau Thơ yến, tiểu nhân có thể vì hai vị cung cấp tin tức mới hơn”
Viên hoàng hậu và Triệu Khương Lan liếc mắt nhìn nhau một cái, đều có hơi hứng thú với Thơ yến.
Đợi bà mối vừa đi khỏi, Triệu Khương Lan không nhịn được mở miệng nói: “Từ trong miệng người khác nghe đồn đãi, không bằng để con tự mình ra cung đi xem, chỉ có nhìn thấy tận mắt mới có thể biết trong yến hội đó người nào, mới thật sự dáng người nổi bật, xứng đáng làm quen”
Hoàng hậu rất đồng ý, thậm chí bà còn có hơi động tâm nói: “Bản cung cũng muốn đi xem”
Triệu Khương Lan hoảng sợ: “Mẫu hậu cũng muốn ra ngoài cung? Nhưng chỉ là thân phận người quá cao quý, ra ngoài cung có phải sẽ hơi bất tiện không?”
Hoàng hậu suy nghĩ: “Không có gì bất tiện cả, chỉ cần giả làm phu nhân của gia đình bình thường, đem theo một vài hạ nhân bảo hộ bên cạnh, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu”