Vị quốc vương Vinh Dương nổi tiếng này không phải ai khác, mà chính là người được Triệu Khương Lan cứu cách đây không lâu!
Nàng nhịn không được rất nhanh kéo tay của Phú Sơn, cúi đầu không nói nhiều lời.
Tâm mắt của Lý Mặc lúc này mới chuyển qua trên mặt của Phú Sơn, thời điểm đang nhìn Phú Sơn, hẳn cũng sửng sốt, lộ ra vẻ mặt không dám tin Phú Sơn biết hẳn đã nhận ra mình.
Cho nên hắn nhất định là người đó.
“Là ngươi?”
Lý Mặc mở to mắt nhìn: “Ngươi và Lạc Thiên Ý, các người…”
Lạc Thiên Ý nghe trong lời nói của Lý Mặc, mờ mịt ngẩng đầu: “Bệ hạ chẳng lẽ quen biết Phú Tùy, nhưng sao ngài có thể quen biết hẳn?”
“Phú Tùy, ai là Phú Tùy.
Lý Mặc cười nhạo một tiếng: “Thì ra hắn nói cho ngươi, tên của hắn là Phú Tùy, Lạc Thiên Ý, ngươi thân là công chúa, ngay cả tên thật của đối phương cũng không biết, còn muốn người ta làm phò mã của ngươi, không sợ hắn đem ngươi bán, giúp hắn kiếm tiền sao?”
Lạc Thiên Ý a một tiếng, quay đầu nhìn hắn: “Ngươi không gọi là Phú Tùy, vậy ngươi gọi là gì, thân phận của ngươi là ai?”
Phú Sơn không nói, chính là hắn nhìn chằm chằm Lý Mặc, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Quá mức vớ vẩn.
Hoàng đế của nước kẻ thù đã sống trong viện của họ nhiều ngày như vậy, nhưng không ai nhận ra.
Ban đầu tuy răng nàng tính toán tốt, nghĩ thầm, đoán không trừng người này cũng xuất thân từ Thiết Ngô Quân.
Nhưng sao nàng lại không nghĩ đến, hắn lại có thân phận quan trọng như vậy.
Phó Tướng của Thiết Ngô Quân, hắn đương nhiên là tướng quân có chức vị quan trọng!
Phú Sơn lạnh lùng nhìn Lý Mặc: “Còn ngươi thì sao, rõ ràng là thân phận đế vương tôn quý, lại chạy đến kinh thành Thịnh Khang, thiếu chút nữa trở thành tù nhân. Xin hỏi bệ hạ, ta nên xưng hô với ngươi như thế: nào?”
Hai người này, thật sự gặp gỡ và quen biết nhau sao?
Cái gì gọi là chạy đến kinh thành Thịnh Khang.